Chương 8 : Pháo Đài Bất Diệt

Chuyến bay sớm nhất từ Quảng Châu đã đưa Lâm Hân Hân trở về Thượng Hải. Cô không về nhà hay ký túc xá, mà đi thẳng đến bệnh viện. Lâm Tử Mặc đã làm xong thủ tục xuất viện, trên đầu vẫn còn quấn một lớp băng gạc trắng, nhưng ánh mắt đã không còn sự hoang mang, chỉ còn lại sự kiên định và một nỗi ân hận sâu sắc.

“Anh xin lỗi, Hân Hân.” Đó là câu đầu tiên anh nói khi thấy cô.

“Chuyện qua rồi, không cần nói nữa.” Hân Hân lắc đầu, nắm lấy tay anh. “Bây giờ, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm. Việc đầu tiên, là dọn dẹp rác rưởi.”

Cả hai không nói thêm lời nào, bắt một chiếc taxi đi thẳng đến căn hộ của Lâm Tử Mặc.

Khi cánh cửa mở ra, mùi thức ăn thừa và tiếng nhạc xập xình ập vào mặt. Đường Đường đang ngồi vắt vẻo trên ghế sô pha, đắp mặt nạ, bên cạnh là hai cô bạn thân đang vừa ăn vặt vừa lướt điện thoại. Căn nhà mà Lâm Tử Mặc vất vả sắm sửa, giờ đây bừa bộn như một bãi rác.

Thấy Lâm Tử Mặc và Lâm Hân Hân đột ngột xuất hiện, đặc biệt là với cái đầu băng bó của anh, Đường Đường giật mình tháo vội miếng mặt nạ xuống.

“Tử… Tử Mặc? Sao anh lại về giờ này? Đầu anh…” Nụ cười trên môi cô ta cứng lại, ánh mắt thoáng qua một tia hoảng sợ không thể che giấu.

Lâm Tử Mặc không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta. Ánh mắt anh lạnh lẽo như băng, không còn chút hơi ấm nào của tình yêu ngày xưa. Chính sự im lặng đó còn đáng sợ hơn cả ngàn lời trách móc. Hai cô bạn của Đường Đường thấy tình hình không ổn, vội vàng kiếm cớ rồi chuồn thẳng.

“Anh nhìn em như vậy làm gì?” Đường Đường bắt đầu diễn vai nạn nhân, đôi mắt ngấn nước. “Có phải Hân Hân lại nói gì với anh không? Em biết con bé không thích em, nhưng anh không thể…”

“58 vạn.” Lâm Tử Mặc đột ngột ngắt lời, giọng anh khàn đặc.

Đường Đường sững người. “Anh… anh nói gì vậy?”

“Tiền bồi thường cho sư huynh Tôn, chính xác là 58 vạn. Tại sao em lại nói với anh là 78 vạn?” Anh bước tới gần, mỗi bước chân như nện vào trái tim đang đập loạn xạ của cô ta. “20 vạn đó, em định dùng nó làm gì, Đường Đường?”

“Em… em…” Sắc mặt cô ta trắng bệch, không thể thốt nên lời.

Anh cười khẩy, một nụ cười đầy chua chát và tự giễu. “Và cả mùi nước hoa oải hương nữa. Mùi hương mà anh từng cho là quyến rũ nhất, đêm qua lại khiến anh cảm thấy buồn nôn.”

Đến lúc này, Đường Đường biết mình không thể chối cãi được nữa. Cô ta quỳ sụp xuống, ôm lấy chân Lâm Tử Mặc, khóc lóc thảm thiết. “Tử Mặc, em sai rồi! Em chỉ là nhất thời hồ đồ! Em quá yêu anh, em sợ mất anh… Xin anh tha thứ cho em lần này…”

Lâm Tử Mặc nhẹ nhàng gỡ tay cô ta ra, ánh mắt không một chút gợn sóng. “Chúng ta kết thúc rồi. Cho cô mười phút, dọn dẹp tất cả đồ đạc của cô và cút khỏi nhà tôi.”

Nói rồi, anh quay người đi vào phòng ngủ, không thèm nhìn lại người phụ nữ đang gào khóc phía sau. Lâm Hân Hân lạnh lùng đứng ở cửa, như một vị thần giám sát. “Chị Đường, chị còn chín phút.”

Mười phút sau, Đường Đường bị đuổi ra khỏi nhà trong bộ dạng thảm hại. Khi cánh cửa đóng lại, Lâm Tử Mặc tựa lưng vào cửa, từ từ trượt xuống sàn, hai tay ôm lấy đầu. Anh không khóc, nhưng sự đau đớn và sụp đổ hiện rõ trên khuôn mặt. Lâm Hân Hân lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhẹ vào vai anh. Cô không cần nói gì cả, cô biết anh cần thời gian.

“Đi thôi.” Một lúc lâu sau, anh đứng dậy, ánh mắt đã trở lại vẻ kiên định. “Chúng ta còn nhiều việc phải làm.”

Ngay trong buổi chiều, họ đã liên hệ với một công ty môi giới bất động sản uy tín. “Yêu cầu của chúng tôi rất đơn giản,” Lâm Tử Mặc nói với người môi giới. “Hai căn hộ, một ở đây và một ở khu Phổ Đông của em gái tôi. Bán với giá thấp hơn thị trường 20%, yêu cầu duy nhất là thanh toán toàn bộ bằng tiền mặt trong vòng một tuần.”

Người môi giới kinh ngạc, nhưng nhìn thấy số tiền hoa hồng kếch xù, ông ta lập tức đồng ý.

Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày bận rộn đến chóng mặt. Họ phải dọn dẹp, đóng gói đồ đạc. Những kỷ vật quý giá của cha mẹ, những món đồ nội thất đắt tiền, tất cả đều phải được chuyển về quê.

“Nhiều đồ thế này, thuê xe vận chuyển cũng mất cả mấy ngày,” Lâm Tử Mặc thở dài, nhìn đống đồ đạc chất cao như núi trong phòng khách.

Lâm Hân Hân mỉm cười bí ẩn. Cô đóng tất cả các cửa lại, kéo rèm che kín. “Anh lại đây.”

Lâm Tử Mặc khó hiểu bước tới. “Em định làm gì…”

Anh chưa kịp nói hết câu, đã phải chết sững. Lâm Hân Hân chỉ đặt tay lên chiếc ghế sô pha bằng da thật to lớn, và trong nháy mắt, chiếc ghế biến mất ngay trước mắt anh, không một tiếng động.

“Cái… cái…” Lâm Tử Mặc lắp bắp, dụi mắt mấy lần, tưởng mình bị hoa mắt. “Ghế… ghế đâu rồi?”

Lâm Hân Hân khúc khích cười. “Nó ở một nơi rất an toàn.” Cô không giải thích nhiều, chỉ tiếp tục đặt tay lên các món đồ khác. Tủ lạnh, TV, bàn ăn… tất cả lần lượt biến mất vào hư không.

Lâm Tử Mặc há hốc mồm, đi vòng quanh em gái mình như thể cô là một sinh vật ngoài hành tinh. Cuối cùng, anh mới run rẩy thốt lên. “Hân Hân… em… đây là… dị năng trong truyền thuyết?”

“Coi như là vậy đi.” Hân Hân nháy mắt. “Bây giờ thì anh hiểu tại sao em tự tin như vậy rồi chứ?”

Cú sốc qua đi, Lâm Tử Mặc chỉ còn lại sự phấn khích tột độ. “Trời ạ! Em gái của anh lợi hại quá! Có thứ này, chúng ta còn sợ gì tận thế nữa!”

Nhờ có không gian của Hân Hân, việc dọn nhà trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết. Một tuần sau, hai căn hộ đã được bán xong, mang về cho họ một khoản tiền mặt khổng lồ gần tám triệu tệ. Cộng với số tiền Hân Hân kiếm được ở Quảng Châu, và tiền tiết kiệm của cả hai, họ đã có trong tay một nguồn vốn gần bảy mươi triệu tệ.

Họ lái chiếc SUV của Lâm Tử Mặc, chất đầy những vật dụng cần thiết cuối cùng, rời khỏi Thượng Hải và trở về quê nhà ở huyện An.

Ngôi nhà cũ nằm trên một sườn đồi, bao quanh là một khu vườn rộng lớn đã hơi hoang tàn. Nó được xây dựng theo lối kiến trúc cũ, tường gạch, mái ngói, mang một vẻ cổ kính và yên bình. Đây là nơi chứa đựng toàn bộ ký ức tuổi thơ của hai anh em.

Nhưng sự yên bình đó chỉ là vẻ bề ngoài.

Họ đã mời đến một kiến trúc sư trẻ tuổi nhưng rất nổi tiếng trong lĩnh vực thiết kế công trình phòng thủ, tên là Tô Nhuế.

Tô Nhuế là một phụ nữ ngoài ba mươi, tóc cắt ngắn cá tính, ánh mắt sắc sảo và đầy tự tin. Sau khi nghe yêu cầu ban đầu của Lâm Tử Mặc về việc gia cố tường, thay cửa sổ chống đạn, cô không vội vàng đồng ý mà đi kiểm tra toàn bộ ngôi nhà một cách cẩn thận.

Cô cầm một chiếc máy dò điện tử nhỏ, đi dọc theo các bức tường, gõ gõ vào từng cây cột. Càng kiểm tra, sắc mặt cô càng trở nên nghiêm trọng. Cuối cùng, cô đứng giữa sân, lắc đầu.

“Lâm tiên sinh, Lâm tiểu thư, e rằng một cuộc cải tạo đơn giản là không đủ.”

“Ý cô là sao?” Lâm Tử Mặc cau mày.

Tô Nhuế mở chiếc máy tính bảng, hiển thị một mô hình 3D của ngôi nhà. “Móng của ngôi nhà này đã bị sụt lún không đều. Các dầm gỗ chính ở tầng hai có dấu hiệu bị mối mọt ăn rỗng bên trong. Tường gạch tuy dày nhưng kết cấu vữa đã lão hóa. Nếu chỉ đơn thuần gia cố bề mặt, một trận động đất cấp 6 cũng đủ để làm nó sụp đổ, chưa nói đến những thảm họa mà hai vị đã miêu tả.”

Hai anh em nhìn nhau, sắc mặt trầm xuống.

“Vậy theo cô, chúng ta nên làm thế nào?” Lâm Hân Hân hỏi.

Tô Nhuế mỉm cười, một nụ cười đầy thách thức và chuyên nghiệp.

“Nếu hai vị đã tin tưởng tôi, vậy thì đừng chỉ xây một ngôi nhà kiên cố. Hãy cùng nhau xây dựng một pháo đài đúng nghĩa. Một chiếc ‘chiến hạm mặt đất’ có thể chống chọi với mọi loại thiên tai khắc nghiệt nhất.”




LIÊN HỆ ADMIN