Chương 8 : Pháo Đài Mới
Vụ việc với ba gã côn đồ qua đi, nhưng dư âm của nó vẫn còn đọng lại trong không khí oi bức của buổi chiều tà. Sau khi cảnh sát hoàn tất thủ tục và áp giải chúng đi, Lâm Du Du đứng lặng trước siêu thị “An Lành”. Vỏ bọc yên bình đã bị xé toạc, để lộ ra sự thật trần trụi và nguy hiểm của một thế giới đang dần mất đi trật tự.
Sự hẻo lánh này, từng là một lợi thế, giờ đây đã biến thành một điểm yếu chí mạng. Nó giống như một ngọn hải đăng trong đêm tối, không chỉ dẫn đường cho những con tàu lạc lối mà còn thu hút cả những con cá mập đói mồi. Lời cảnh tỉnh xương máu hôm nay đã cho cô biết, cô không thể tiếp tục ở lại đây. Siêu thị “An Lành” đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử của nó. Cô cần một nơi an toàn hơn, một pháo đài thực sự.
Tối hôm đó, thay vì đi ngủ, Lâm Du Du ngồi trước máy tính, bản đồ thành phố và các trang web bất động sản hiện lên đầy màn hình. Kế hoạch của cô bước sang một giai đoạn mới, cấp bách và quan trọng hơn: tìm kiếm một căn cứ địa cuối cùng.
Cô nhanh chóng loại bỏ những lựa chọn thông thường. Chung cư cao tầng? Tuyệt đối không. Khi tận thế ập đến, điện và nước sẽ là những thứ đầu tiên bị cắt. Thang máy sẽ trở thành những cỗ quan tài sắt, và việc leo mấy chục tầng thang bộ mỗi ngày với đống vật tư trên lưng là điều không tưởng. Hơn nữa, sống trong một cộng đồng đông đúc đồng nghĩa với việc phải đối mặt với vô số rủi ro từ chính những người hàng xóm tuyệt vọng.
Nhà phố hay biệt thự ở ngoại ô? Cũng không khả thi. Hàng rào mỏng manh và những cánh cửa bình thường không thể ngăn cản đám đông đói khát. Cô cần một nơi có tường cao, cổng lớn, và quan trọng nhất là phải có khả năng tự cung tự cấp.
Ký ức từ kiếp trước chợt lóe lên. Cô nhớ ra một nơi. Một khu nhà xưởng cũ bị bỏ hoang ở khu công nghiệp phía bắc thành phố. Nó từng thuộc về một công ty may mặc đã phá sản từ nhiều năm trước. Nơi đó có những bức tường bê tông cao và dày, một cánh cổng sắt kiên cố, một khoảng sân rộng bên trong và một nhà kho chính đủ lớn để chứa tất cả mọi thứ. Quan trọng hơn, cô nhớ mang máng rằng khu xưởng có một giếng khoan công nghiệp rất sâu, đảm bảo nguồn nước ngầm ổn định. Mái nhà xưởng rộng và bằng phẳng, vô cùng lý tưởng để lắp đặt một hệ thống pin năng lượng mặt trời quy mô lớn.
Nó không phải là một ngôi nhà. Nó là một pháo đài.
Lâm Du Du ngay lập tức hành động. Cô không ra mặt trực tiếp. Số tiền khổng lồ có được từ việc trúng số cho phép cô thuê một công ty luật và một nhà môi giới bất động sản uy tín, hoạt động dưới một danh nghĩa công ty ma mà cô đã lập ra từ trước. Mọi giao dịch đều được thực hiện thông qua bên thứ ba, che giấu hoàn toàn danh tính của cô.
Khu nhà xưởng đã bị bỏ hoang từ lâu, ngân hàng đang muốn thanh lý nó càng nhanh càng tốt để thu hồi nợ. Vì vậy, cuộc giao dịch diễn ra nhanh chóng đến không ngờ. Chỉ trong vòng một tuần, với một cái giá rẻ hơn nhiều so với giá trị thực của nó, Lâm Du Du đã trở thành chủ sở hữu hợp pháp của pháo đài tương lai.
Lần đầu tiên đặt chân đến nơi này, cô cảm nhận được một sự an toàn vững chắc mà siêu thị “An Lành” không bao giờ có thể mang lại. Những bức tường bê tông cao hơn năm mét sừng sững vươn lên, bao bọc lấy một khoảng không gian rộng lớn. Cánh cổng sắt nặng trịch, tuy đã hoen gỉ theo năm tháng, nhưng vẫn toát lên một vẻ kiên cố bất khả xâm phạm.
Cô bước vào bên trong. Nhà xưởng chính rộng mênh mông, bụi bặm phủ đầy nhưng kết cấu vẫn còn rất tốt. Ánh nắng xuyên qua những ô cửa sổ kính vỡ trên cao, rọi xuống sàn nhà những vệt sáng mờ ảo. Cô có thể hình dung ra nơi này sẽ được biến đổi như thế nào: một khu trồng rau trong nhà sử dụng đèn LED, một khu chăn nuôi nhỏ, và một khu vực sinh hoạt tiện nghi. Nhà kho phụ sẽ là nơi chứa các phương tiện di động và nhiên liệu.
Cô đi ra sân sau, tìm thấy miệng giếng khoan được đậy bằng một nắp bê tông nặng. Cô dùng hết sức mình, nhấc nó lên. Bên dưới là một cái giếng sâu hun hút, không khí mát lạnh từ dưới bốc lên. Nước! Nguồn sống của mọi sinh vật. Cô đã có nó.
Trong thời gian hoàn tất thủ tục mua bán và lên kế hoạch cải tạo pháo đài, cô vẫn duy trì các chuyến hàng đều đặn với Vũ Đại Tráng. Tuy nhiên, danh sách đặt hàng của cô đã có sự thay đổi. Bên cạnh thực phẩm, cô bắt đầu đặt thêm những thứ kỳ lạ: xi măng, sắt thép, lưới B40, các loại dụng cụ cơ khí, dây cáp, và cả những tấm pin năng lượng mặt trời với số lượng lớn.
Vũ Đại Tráng nhận thấy sự thay đổi này. Anh ta không hỏi, chỉ lặng lẽ ghi nhận và giao hàng đầy đủ. Có lẽ trong thâm tâm, anh ta cũng cảm nhận được điều gì đó bất thường đang diễn ra. Sự tin tưởng ngầm giữa họ ngày càng trở nên sâu sắc, một mối quan hệ cộng sinh kỳ lạ giữa hai con người đang chuẩn bị cho những ngày tháng bất định.
Ngày cuối cùng ở siêu thị “An Lành”, sau khi chuyến hàng cuối cùng được đưa vào không gian, Lâm Du Du đứng nhìn lại nơi đã đồng hành cùng cô suốt hai năm qua. Nó đã hoàn thành vai trò của mình. Cô khóa chặt cánh cửa cuốn lần cuối, không một chút lưu luyến.
Cô lái xe đến pháo đài mới. Khi cánh cổng sắt nặng nề từ từ đóng lại sau lưng, một tiếng “KÉT” vang lên rồi được thay thế bằng sự im lặng tuyệt đối. Âm thanh đó như một lời tuyên bố, khép lại một chương cũ và mở ra một chương mới đầy thử thách.
Thế giới bên ngoài có thể đang mục ruỗng, nhưng bên trong những bức tường này, một trật tự mới, một hy vọng sống sót mới đang được xây dựng. Công việc thực sự, bây giờ mới bắt đầu.