Chương 8 : Phượng Hoàng Đối Đầu
Đúng như lời Yến Cảnh Hoán đã hứa, khi những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu rọi lên mái ngói cong cong của Thừa tướng phủ, vòng vây sắt đá của cấm quân đã lặng lẽ rút đi. Sự ngột ngạt, căng thẳng bao trùm Thẩm gia suốt một ngày một đêm cuối cùng cũng tan biến, nhưng không ai dám thở phào nhẹ nhõm. Mọi người đều biết, đây chỉ là sự im lặng trước một cơn bão còn lớn hơn.
Thẩm Tinh Vãn mặc một bộ váy lụa màu xanh thiên thanh, sắc mặt bình tĩnh, ngồi cùng cha mẹ dùng bữa sáng. Nàng ăn uống từ tốn, cử chỉ tao nhã, dường như chuyện bị cấm quân bao vây hôm qua không hề ảnh hưởng đến nàng. Chính sự điềm tĩnh này của nàng đã trấn an Thẩm Kính và phu nhân rất nhiều.
“Vãn nhi,” Thẩm Kính đặt đũa xuống, “Hôn sự với Nhiếp Chính Vương… con đã quyết định thật sao?”
“Vâng, thưa cha.” Thẩm Tinh Vãn gật đầu, không một chút do dự. “Đây là con đường duy nhất.”
Thẩm phu nhân lo lắng nắm lấy tay con gái. “Nhưng Yến Cảnh Hoán… hắn ta nổi tiếng tàn nhẫn, vô tình. Gả cho hắn, liệu có phải là đẩy con từ hang sói sang miệng cọp không?”
“Mẹ,” Thẩm Tinh Vãn mỉm cười, một nụ cười mang theo sự từng trải không thuộc về lứa tuổi của nàng. “Cọp dữ ít nhất sẽ không ăn thịt đồng loại của nó. Nhưng con sói đội lốt cừu thì khác, nó sẽ cắn xé người đã nuôi nấng nó mà không một chút thương tiếc. Giữa hai lựa chọn, con thà làm bạn với cọp.”
Thẩm Kính nhìn sâu vào mắt con gái, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp. Ông không hiểu tại sao chỉ sau một đêm, con gái mình lại có sự thay đổi lớn đến vậy, nhưng ông tin tưởng vào sự lựa chọn của nàng.
Đúng lúc đó, một tên quản gia hớt hải chạy vào, mặt cắt không còn giọt máu.
“Lão gia, phu nhân, tiểu thư! Thái… Thái hậu giá lâm!”
Tin tức này như một tiếng sét đánh giữa trời quang. Thái hậu đích thân đến Thừa tướng phủ! Đây không còn là một lời cảnh cáo, mà là một cuộc đối đầu trực diện.
Cả Thẩm gia vội vàng ra cổng nghênh đón. Từ xa, một đoàn xe ngựa lộng lẫy, cờ phướn rợp trời, trong tiếng hô vang của thái giám, từ từ tiến đến. Đi đầu là cỗ xe phượng hoàng tám ngựa kéo của Thái hậu, theo sau là hàng trăm cung nữ, thái giám và cấm quân, khí thế ngút trời. Thái hậu đến đây không phải để “thăm hỏi”, mà là để thị uy.
Thái hậu được cung nữ dìu xuống xe. Bà ta vẫn mặc bộ cung trang màu vàng sẫm, đầu đội phượng quan, gương mặt phúc hậu, hiền từ, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một sự lạnh lẽo, sắc bén.
“Thẩm ái khanh, ai gia nghe nói khanh bị bệnh, nên đặc biệt đến thăm.” Thái hậu mỉm cười, nhưng nụ cười đó không chạm đến đáy mắt.
“Lão thần đa tạ Thái hậu đã quan tâm.” Thẩm Kính cúi đầu, cung kính đáp.
Thái hậu không thèm nhìn ông, ánh mắt lướt qua mọi người rồi dừng lại trên người Thẩm Tinh Vãn. “Đây có phải là Vãn nhi không? Lại đây cho ai gia xem nào.”
Thẩm Tinh Vãn bước lên, quỳ xuống hành lễ. “Thần nữ tham kiến Thái hậu.”
Thái hậu đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, tỉ mỉ quan sát. “Quả là một mỹ nhân. Nhưng tiếc thay, mỹ nhân thường bạc mệnh, lại còn hay hồ đồ, làm ra những chuyện không nên làm.”
Lời nói của bà ta như một mũi kim, châm thẳng vào Thẩm Tinh Vãn. Đây là đang trách nàng kháng chỉ, tự ý tìm đến Nhiếp Chính Vương.
Thẩm Tinh Vãn vẫn giữ vẻ mặt bình thản, thậm chí còn mỉm cười. “Bẩm Thái hậu, thần nữ còn trẻ người non dạ, có những chuyện không thể nhìn thấu. Nhưng thần nữ biết, lựa chọn một người có thể bảo vệ mình và gia tộc, không phải là một chuyện hồ đồ.”
Nàng ngầm ám chỉ, Ngụy Tử Lân không có khả năng đó.
Thái hậu nheo mắt lại, sự lạnh lẽo trong mắt càng tăng thêm. “Ồ? Ý của ngươi là, Tam hoàng tử, cháu của ai gia, không có khả năng bảo vệ ngươi?”
“Thần nữ không dám.” Thẩm Tinh Vãn cúi đầu. “Thần nữ chỉ nghĩ, trong tình thế hiện nay, một cuộc hôn nhân có thể mang lại sự ổn định cho triều đình, mới là một cuộc hôn nhân có giá trị. Tình cảm cá nhân, suy cho cùng, cũng chỉ là chuyện nhỏ.”
Nàng khéo léo biến chuyện tình cảm cá nhân thành chuyện quốc gia đại sự, khiến Thái hậu không thể bắt bẻ.
Cuộc đối đầu bằng lời nói giữa hai người phụ nữ khiến không khí trong chính sảnh trở nên vô cùng căng thẳng. Thẩm Kính và phu nhân đứng bên cạnh, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Thái hậu cười lạnh. “Ngươi đúng là có tài ăn nói. Nhưng ngươi có biết, tội kháng chỉ, tội tự ý kết giao với ngoại thần, đủ để tru di cửu tộc không?”
Đây là một lời đe dọa trắng trợn.
Thẩm Tinh Vãn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thái hậu, không một chút sợ hãi. “Bẩm Thái hậu, thần nữ không kháng chỉ, vì thánh chỉ đó vốn dĩ đã không hợp lý. Thần nữ cũng không kết giao với ngoại thần, vì Nhiếp Chính Vương là người phò tá hoàng thượng, là trụ cột của quốc gia, sao có thể gọi là ngoại thần? Nếu Thái hậu muốn kết tội thần nữ, xin hãy đưa ra bằng chứng. Thẩm gia chúng thần tuy chỉ là thần tử, nhưng cũng không thể để người khác tùy tiện vu oan.”
“Ngươi!” Thái hậu tức giận đến mức mặt đỏ bừng, bà ta định ra lệnh cho cấm quân, thì một giọng nói lạnh lùng, uy nghiêm từ ngoài cửa vọng vào.
“Thái hậu thật có nhã hứng, sáng sớm đã đến Thừa tướng phủ uống trà.”
Yến Cảnh Hoán một thân hắc y, chậm rãi bước vào. Sự xuất hiện của anh như một luồng gió lạnh, lập tức dập tắt ngọn lửa giận dữ của Thái hậu. Mọi người trong sảnh đều cúi đầu hành lễ, ngay cả Thái hậu cũng phải kiềm chế lại.
“Nhiếp Chính Vương đến thật đúng lúc.” Thái hậu nói, giọng có chút mỉa mai.
“Không dám.” Yến Cảnh Hoán đi đến bên cạnh Thẩm Tinh Vãn, tự nhiên đưa tay đỡ nàng đứng dậy. “Bổn vương chỉ là đến đón vị hôn thê của mình thôi.”
Anh cố tình nhấn mạnh ba chữ “vị hôn thê”, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Thái hậu, không một chút kiêng dè. “Thái hậu, Thẩm tiểu thư đã là người của bổn vương. Hôn sự của chúng ta đã được hoàng thượng ngầm chấp thuận. Nếu Thái hậu có gì không hài lòng, có thể đến gặp hoàng thượng để đối chất. Còn bây giờ, bổn vương muốn đưa nàng ấy đi.”
Thái hậu cứng họng. Bà ta biết, Yến Cảnh Hoán dám nói vậy, tức là anh đã có sự chuẩn bị. Hoàng thượng đang bệnh nặng, mọi chuyện trong triều đều do anh quyết định. Bà ta không thể làm gì được.
Cuối cùng, Thái hậu chỉ có thể hậm hực phất tay áo, mang theo đoàn người của mình rời đi trong sự tức tối. Chuyến thị uy đã hoàn toàn thất bại.
Khi bóng dáng của Thái hậu đã khuất sau cổng lớn, Thẩm Tinh Vãn mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng quay sang Yến Cảnh Hoán, cúi đầu. “Đa tạ Vương gia.”
Yến Cảnh Hoán nhìn nàng, ánh mắt phức tạp. “Bổn vương đã nói, đây là một cuộc giao dịch. Nàng không cần phải cảm ơn ta. Nhưng nàng cũng nên nhớ, từ nay về sau, nàng là người của ta. Bất cứ ai dám động đến nàng, chính là đối đầu với ta.”
Nói rồi, anh xoay người rời đi, cũng không ở lại lâu.
Thẩm Tinh Vãn đứng đó, nhìn theo bóng lưng của anh. Nàng biết, ván cờ này, nàng đã đi được một nước đi vô cùng quan trọng. Nhưng nàng cũng biết, Thái hậu sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Một âm mưu mới, tàn nhẫn hơn, chắc chắn đang được hình thành trong cung cấm.