Chương 3 : Quỹ Đạo Mới
Sáng hôm sau, Lâm Du Du thức dậy trước cả khi chuông báo thức kịp reo. Giấc ngủ đầu tiên sau khi trọng sinh không hề yên bình, những mảnh ký ức rời rạc về tận thế vẫn len lỏi vào giấc mơ, nhưng chúng không còn khiến cô hoảng sợ nữa. Thay vào đó, chúng như một lời nhắc nhở, một động lực thúc đẩy cô phải hành động nhanh hơn, quyết đoán hơn.
Cô mặc một bộ đồ công sở đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng như thường lệ, nhưng ánh mắt trong gương đã hoàn toàn khác. Không còn sự mệt mỏi, cam chịu của một nhân viên quèn, thay vào đó là sự sắc bén và một ý chí kiên định không gì lay chuyển nổi.
Đến công ty, cô không đi thẳng vào chỗ ngồi mà tiến thẳng đến phòng của trưởng phòng Tôn – người đàn ông trung niên bụng phệ với cái đầu hói và thói quen săm soi nhân viên. Cô gõ cửa hai tiếng rồi đẩy cửa bước vào, không đợi ông ta cho phép.
“Trưởng phòng Tôn, tôi đến để xin nghỉ việc.” Lâm Du Du đặt lá đơn xin việc được gấp gọn gàng lên bàn, giọng nói bình thản.
Trưởng phòng Tôn ngước lên khỏi màn hình máy tính, cặp kính trễ xuống sống mũi. Ông ta ngạc nhiên nhìn cô, rồi lại nhìn lá đơn. “Nghỉ việc? Lâm Du Du, cô đang đùa đấy à? Hợp đồng của cô vẫn còn một năm nữa. Cô có biết vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường không?”
“Tôi biết.” Lâm Du Du đáp, nụ cười trên môi càng thêm lạnh. “Số tiền bồi thường đó, tôi không thiếu. Đơn tôi đã đưa, mong trưởng phòng phê duyệt sớm.”
Thái độ thản nhiên và có phần thách thức của cô khiến Tôn trưởng phòng tức giận. Ông ta quen với việc nhân viên phải khúm núm trước mình. “Cô nghĩ mình là ai? Tìm được chỗ nào tốt hơn rồi nên vội vàng muốn đi à? Để tôi nói cho cô biết, rời khỏi đây rồi thì đừng mong quay lại!”
“Tôi chưa từng có ý định quay lại.” Lâm Du Du nhún vai, xoay người định rời đi. “À phải rồi,” cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn ông ta, ánh mắt sắc như dao. “Lần sau có định quấy rối nhân viên nữ mới vào, tốt nhất nên chọn chỗ nào không có camera. Không phải ai cũng nhẫn nhịn như những cô gái trước đâu.”
Nói xong, cô không để cho Tôn trưởng phòng kịp phản ứng, dứt khoát rời khỏi phòng, để lại ông ta ngồi chết trân trên ghế với khuôn mặt tái mét. Vụ việc đó ở kiếp trước đã bị ém nhẹm, cô gái kia vì sợ hãi mà phải nghỉ việc trong im lặng. Nhưng kiếp này, Lâm Du Du không ngại ném một quả bom nhỏ trước khi rời đi. Cô không có thời gian để đòi lại công bằng cho người khác, nhưng một lời cảnh cáo để ngăn chặn một tội ác sắp xảy ra thì cô vẫn làm được.
Rời khỏi công ty như trút được một gánh nặng, Lâm Du Du cảm thấy không khí cũng trở nên trong lành hơn. Bước tiếp theo, rèn luyện thể chất.
Cô tìm đến võ đường Taekwondo cũ của bố cô. Nơi này sau khi ông mất đã được một người học trò cũ của ông tiếp quản, sư huynh Trần. Nhìn thấy cô, sư huynh Trần vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Du Du? Lâu lắm rồi không gặp em. Sao hôm nay lại có thời gian đến đây?”
“Sư huynh, em muốn tập luyện trở lại.” Lâm Du Du cúi đầu chào, thái độ khiêm tốn khác hẳn lúc đối mặt với Tôn trưởng phòng.
Sư huynh Trần sững sờ trong giây lát, rồi ánh mắt lộ rõ sự vui mừng. Anh biết câu chuyện năm xưa, biết nỗi đau của cô. Việc cô quay trở lại đây có ý nghĩa rất lớn. “Được! Đương nhiên là được! Võ đường lúc nào cũng chào đón em.”
Buổi tập đầu tiên sau nhiều năm gián đoạn thật sự là một cực hình. Cơ thể đã quen với việc ngồi văn phòng trở nên cứng nhắc và yếu ớt. Những động tác đá chân, xoay người từng rất quen thuộc giờ đây lại trở nên khó khăn. Mồ hôi túa ra như tắm, cơ bắp đau nhức rã rời. Nhưng Lâm Du Du không hề bỏ cuộc. Mỗi lần vung chân, mỗi lần ra đòn, cô đều dồn hết sức lực và ý chí. Cô không chỉ đang rèn luyện cơ thể, mà còn đang rèn luyện lại ý chí sắt đá của mình.
Cô tập luyện như điên, mặc cho sư huynh Trần nhiều lần khuyên cô nên nghỉ ngơi. Cô biết, trong tận thế, chỉ một giây lơ là cũng có thể phải trả giá bằng mạng sống. Sự đau đớn thể xác lúc này chẳng là gì so với những gì cô đã trải qua.
Trong khi đó, tin tức về việc hai căn hộ của cô được bán thành công đến rất nhanh. Nhờ giảm giá, chỉ trong vòng hai ngày, cả hai đã tìm được chủ mới. Tiền được chuyển vào tài khoản, một con số đủ lớn để bắt đầu kế hoạch tích trữ quy mô lớn.
Và rồi, ngày quan trọng nhất cũng đã đến. Ngày quay giải xổ số độc đắc.
Lâm Du Du lại một lần nữa cải trang, đi đến một quận khác của thành phố, tìm một đại lý vé số khuất trong một khu chợ cũ kỹ. Lần này, cô không còn do dự. Cô viết ra dãy số hoàn hảo trong trí nhớ, mua mười vé giống hệt nhau.
“Mua nhiều vậy sao cậu trai?” Ông chủ tiệm liếc nhìn “chàng trai” gầy gò đội mũ sùm sụp trước mặt.
“Cháu nằm mơ thấy dãy số này, nên muốn thử vận may lớn một chút.” Lâm Du Du cố ý đè thấp giọng.
Cầm mười tờ vé số trong tay, lòng bàn tay cô hơi ẩm ướt. Đây không còn là thử nghiệm nữa, đây là canh bạc quyết định toàn bộ kế hoạch của cô. Cô trở về nhà, khóa trái cửa, lòng dạ thấp thỏm không yên.
Buổi tối hôm đó, cô không làm gì cả, chỉ ngồi im lặng trước màn hình tivi. Thời gian trôi qua chậm như một thế kỷ. Trái tim cô đập rộn ràng trong lồng ngực. Dù đã biết trước kết quả, nhưng cảm giác hồi hộp vẫn không hề suy giảm.
Lồng cầu bắt đầu quay. Quả bóng đầu tiên lăn ra… trùng khớp.
Quả bóng thứ hai… trùng khớp.
Từng con số một hiện ra, giống hệt như một thước phim quay chậm được chiếu lại trong đầu cô. Máu trong người cô như sôi lên.
“Và con số cuối cùng…!”
Khi con số cuối cùng được công bố, Lâm Du Du gần như ngừng thở. Hoàn hảo. Không sai một ly.
Cô đã trúng số. Mười vé độc đắc. Một số tiền không tưởng.
Cô không la hét, không nhảy cẫng lên vì vui mừng. Thay vào đó, cô chỉ ngồi lặng lẽ trên sofa, nước mắt bất giác lăn dài trên má. Đây không phải là nước mắt của hạnh phúc, mà là nước mắt của sự giải thoát, của sự xác nhận. Con đường cô chọn là đúng. Số phận đã thực sự cho cô một cơ hội làm lại.
Cô sẽ không phụ lòng cơ hội này.
Đêm đó, cô không ngủ. Cô ngồi giữa căn phòng trống, lên một kế hoạch chi tiêu và tích trữ chi tiết hơn nữa. Có tiền rồi, cô phải sử dụng chúng một cách thông minh và hiệu quả nhất. Cô không thể mua sắm ồ ạt ở một nơi, điều đó sẽ gây chú ý. Cô cần một vỏ bọc hoàn hảo.
Một siêu thị nhỏ. Đúng vậy, cô sẽ mua lại một siêu thị nhỏ ở một vị trí hẻo lánh. Đó sẽ là cái cớ hoàn hảo để cô liên tục nhập về những lượng hàng hóa khổng lồ mà không ai nghi ngờ. Siêu thị sẽ có kho hàng, và kho hàng chính là trạm trung chuyển lý tưởng trước khi mọi thứ được đưa vào không gian dị năng của cô.
Bước đi đầu tiên đã thành công mỹ mãn. Nền móng cho pháo đài sinh tồn của cô đã được xây dựng. Giờ là lúc bắt đầu công cuộc tích trữ vĩ đại, biến từng đồng tiền thành những vật tư quý giá, biến mỗi ngày trôi qua thành một bước tiến vững chắc hơn trên con đường đối mặt với tận thế.