Chương 6 : Rạn Nứt Tình Thâm

Sự im lặng trong đại điện sau tiếng roi oan nghiệt còn đáng sợ hơn bất kỳ lời trách mắng nào. Các đại thần cúi gằm mặt, không ai dám thở mạnh, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Yến Tự Lễ được các thái giám đỡ dậy, gương mặt trẻ tuổi của chàng trắng bệch, không phải vì đau đớn thể xác, mà vì nỗi nhục nhã và sự phản bội tột cùng. Chàng là thiên tử, là cửu ngũ chí tôn, nhưng lại bị chính chị gái mình trừng phạt trước mặt bá quan văn võ. Nỗi đau này, còn hơn cả ngàn vạn vết roi.

Vô Song đứng đó, cây roi bạc trong tay đã được hạ xuống nhưng khí thế của nàng vẫn không hề suy giảm. Nàng không nhìn em trai, ánh mắt nàng quét một lượt khắp điện, lạnh lẽo và uy nghiêm. Nàng biết, từ hôm nay, con đường của nàng và Yến Tự Lễ đã rẽ sang hai hướng. Nàng đã dùng quyền lực mà Phụ hoàng trao cho để cảnh tỉnh hắn, nhưng cũng chính nhát roi đó đã đánh nát sợi dây tình thân mỏng manh cuối cùng giữa hai người.

Tin tức nhanh chóng lan đến cung của Lâm Thái hậu. Bà là dì ruột của Vô Song, cũng là người luôn cố gắng dung hòa mọi mối quan hệ trong hoàng tộc. Nghe tin Trưởng công chúa dùng “Ngân Giao trường tiên” phạt vua, bà hốt hoảng vội vã đến nơi.

Nhìn thấy cảnh tượng trong điện, Lâm Thái hậu vừa giận vừa thương. Bà cho tất cả mọi người lui ra, rồi mới quay sang trách Vô Song: “Vô Song! Con quá hồ đồ rồi! Dù Bệ hạ có sai, con cũng không thể ra tay trước mặt quần thần như vậy! Thể diện của một bậc đế vương, con để ở đâu?”.

Vô Song lúc này mới khẽ cúi đầu, nhưng giọng nói vẫn không chút nao núng: “Thưa Mẫu hậu, thể diện của một quân vương không nằm ở việc người khác có đánh ngài hay không, mà nằm ở việc ngài có giữ được giang sơn hay không. Bệ hạ đã làm trái di huấn của Tiên đế, thả hổ về rừng. Cái mất đi không chỉ là thể diện, mà là an nguy của cả Khương Quốc. Một roi này, con mong có thể đánh cho Bệ hạ tỉnh ngộ.”

Lâm Thái hậu sững người. Bà nhìn đứa cháu gái trước mặt, đứa trẻ mà bà đã nhìn nó lớn lên. Ánh mắt nó kiên định, lý lẽ của nó sắc bén. Bà biết, Vô Song làm vậy không phải vì nóng giận nhất thời, mà là vì một nỗi lo xa xăm mà có lẽ, không ai trong hoàng cung này thấu hiểu được. Bà chỉ có thể thở dài, không biết nên nói gì hơn.

Vết thương trên lưng Yến Tự Lễ rồi cũng sẽ lành, nhưng vết thương trong lòng thì ngày một lớn. Chàng bắt đầu tránh mặt Vô Song. Những buổi bàn luận chính sự giữa hai chị em không còn nữa. Chàng tự mình phê duyệt tấu chương, tự mình đưa ra quyết định, dù đúng dù sai cũng không hỏi ý kiến chị gái. Chàng muốn chứng tỏ mình mới là vua, mình không cần sự “dạy dỗ” của bất kỳ ai.

Triều đình cũng vì thế mà chia thành hai luồng ý kiến. Một số người, đặc biệt là các võ tướng và những vị quan có tầm nhìn xa, thầm cảm phục sự quyết đoán của Vô Song. Họ cũng lo ngại về một Tề Quốc đang lớn mạnh dưới tay Ân Triệt. Nhưng phần lớn các văn quan lại sợ hãi quyền lực của nàng. Cây “Ngân Giao trường tiên” không còn là vật trang trí, mà đã trở thành một thanh đao thực sự treo trên đầu tất cả mọi người, kể cả hoàng đế.

Vô Song hiểu rằng, ở lại kinh thành lúc này đã không còn tác dụng. Nàng không thể ép một vị vua đã nảy sinh lòng oán hận phải nghe theo mình. Quyền lực của nàng tuy lớn, nhưng lại là một thứ quyền lực bị cô lập. Nàng cần một nơi khác, một nơi nàng có thể toàn quyền hành động, một nơi nàng có thể xây dựng nên một thế lực thực sự thuộc về mình.

Và nơi đó, chính là thái ấp Tiền Biên.

Đó là vùng đất mà Phụ hoàng đã ban cho nàng, một vùng đất trù phú, giáp sông thông biển, vị trí chiến lược vô cùng quan trọng. Rời xa sự kìm kẹp của kinh thành, đến đó, nàng mới có thể thực sự giương cánh.

Nàng viết một bản tấu chương, chính thức xin phép Yến Tự Lễ cho mình đến thái ấp. Cuộc gặp gỡ giữa hai chị em diễn ra trong thư phòng, không khí lạnh lẽo và xa cách.

“Thần tỷ xin phép Bệ hạ, cho thần tỷ được đến thái ấp Tiền Biên một thời gian. Một là để tĩnh tâm, hai là để thay Bệ hạ trông nom vùng đất mà Tiên đế đã ban cho.” Giọng Vô Song bình thản, không một chút cảm xúc.

Yến Tự Lễ ngồi sau long án, gương mặt không biểu lộ gì. Trong lòng chàng vừa nhẹ nhõm vì sắp thoát khỏi sự giám sát của chị gái, lại vừa nghi ngờ mục đích của nàng. Nhưng chàng không có lý do gì để từ chối. Đó là thái ấp của nàng.

“Trẫm chuẩn y.” Chàng nói, giọng cũng lạnh nhạt không kém. “Trưởng tỷ đi đường bảo trọng.”

Chỉ một câu ngắn gọn, không có sự níu kéo, không có tình thân. Tình chị em của họ, dường như đã thực sự kết thúc rồi.

Quyết định rời kinh của Trưởng công chúa đã gây ra một cơn chấn động không nhỏ. Nàng bắt đầu chuẩn bị. Đây không phải là một chuyến đi chơi, mà là một cuộc dời đô của một thế lực ngầm. Nàng mang theo những thị vệ trung thành nhất, những gia nhân đáng tin cậy nhất. Và trong số đó, có hai gương mặt mới mà nàng đặc biệt chú ý.

Một là Lan Nhi, cung nữ xinh đẹp mà nàng đã cứu ở kiếp trước. Kiếp này, nàng đã sớm đưa cô về cung của mình, dạy dỗ cẩn thận. Lan Nhi tâm tính thiện lương, không ham quyền quý, là người nàng có thể tin tưởng để quản lý các việc nội bộ.

Người còn lại là Hạ Trúc, cô gái mà nàng tình cờ cứu được trong một lần vi hành. Hạ Trúc có một quá khứ bi thảm, bị chính cha mình bán đi, nhưng trong đôi mắt cô gái nhỏ bé ấy lại ánh lên một sự quật cường và lòng căm thù đáng kinh ngạc. Vô Song nhìn thấy ở cô hình ảnh của chính mình kiếp trước.

“Ngươi có dám cùng ta đến Tiền Biên không?” Vô Song hỏi Hạ Trúc. “Nơi đó không phải là nơi an nhàn. Sẽ có máu, sẽ có nước mắt, thậm chí là cái chết.”

Hạ Trúc không chút do dự, quỳ xuống dập đầu. “Tính mạng của nô tỳ là do công chúa ban cho. Nô tỳ nguyện theo công chúa đến cùng trời cuối đất, dù là núi đao biển lửa cũng không từ.”

Vô Song mỉm cười hài lòng. Nàng biết, nàng đã có thêm một thanh kiếm sắc bén.

Ngày khởi hành, một đoàn xe ngựa dài dằng dặc rời khỏi cổng thành Tấn Dương. Vô Song ngồi trong chiếc xe lớn nhất, vén rèm nhìn lại tòa thành nguy nga tráng lệ một lần cuối. Nàng đang rời khỏi trung tâm quyền lực, nhưng trong lòng không một chút lưu luyến. Bởi nàng biết, nàng ra đi là để trở về một cách mạnh mẽ hơn.

Nàng sẽ xây dựng một đội quân của riêng mình, một đội quân chỉ nghe theo hiệu lệnh của nàng. Nàng sẽ biến Tiền Biên thành một căn cứ địa vững chắc.

“Tấn Dương,” nàng thầm nhủ, “ta sẽ trở lại. Nhưng khi đó, không phải với tư cách là Trưởng công chúa bị cô lập, mà là với tư cách là người nắm giữ vận mệnh thực sự của Khương Quốc.”

Cỗ xe bắt đầu lăn bánh, hướng về phía Đông, nơi mặt trời đang mọc, mang theo tham vọng và ý chí của một nữ nhân phi thường.

 

 




LIÊN HỆ ADMIN