Chương 8 : Rời Khỏi Trang Viện
Không khí trong căn lều gỗ trở nên đặc quánh sau khi đám người của Trương ma ma hoảng loạn tháo chạy. Mùi máu tanh nồng hòa quyện với mùi ẩm mốc của gỗ mục, tạo nên một cảm giác ngột ngạt. Thẩm Thục Vân không nói gì, nàng chỉ im lặng lấy một chiếc khăn sạch, nhúng vào vò nước rồi cẩn thận lau đi vệt máu bắn trên má Cảnh Diên.
Bàn tay nàng dịu dàng, nhưng Cảnh Diên lại khẽ run lên. Sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ người cậu vẫn chưa tan hết. Cậu giống như một thanh đao vừa được rút ra khỏi vỏ, vẫn còn vương mùi máu và sự chết chóc. Đôi mắt cậu vẫn ghim chặt về phía cửa, cảnh giác với bất kỳ tiếng động nào.
“Không sao rồi,” Thẩm Thục Vân nhẹ nhàng nói, giọng nàng như một dòng suối mát lành, từ từ gột rửa đi sự căng thẳng trong không khí. “Bọn họ sẽ không dám quay lại đâu.”
Nàng đặt tay lên vai cậu, cảm nhận được cơ thể nhỏ bé nhưng rắn chắc ấy đang từ từ thả lỏng. “Hành động vừa rồi của ngươi… rất quyết đoán.” Nàng không khen ngợi sự tàn nhẫn, mà là sự quyết đoán trong việc bảo vệ.
Cảnh Diên không đáp, nhưng ánh mắt cậu đã dời khỏi cửa, chuyển sang nhìn nàng. Trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy, có một tia cảm xúc phức tạp mà Thẩm Thục Vân không thể đọc được.
“Nhưng ta đã nói,” nàng tiếp tục, giọng quả quyết, “chúng ta phải rời khỏi đây. Ngay lập tức.”
Kế hoạch trong đầu nàng hình thành nhanh chóng. Trương ma ma tuy đã bị dọa sợ, nhưng để một mối họa như vậy tồn tại là quá nguy hiểm. Bà ta như một con rắn độc, dù bị đánh gãy lưng vẫn có thể quay lại cắn người. Nàng phải xử lý bà ta một cách triệt để, nhưng không thể giết người. Giết người sẽ để lại dấu vết và rắc rối vô tận. Nàng cần một giải pháp thông minh hơn.
Sáng hôm sau, Thẩm Thục Vân cố tình đi ngang qua khu nhà bếp vào lúc chỉ có một mình Trương ma ma ở đó. Vừa thấy bóng nàng, Trương ma ma đã giật bắn mình như thấy ma, mặt trắng bệch, lùi lại mấy bước. Nỗi sợ hãi từ hôm qua vẫn còn ám ảnh bà ta.
“Tiểu… tiểu thư…”
Thẩm Thục Vân không nói gì, chỉ lẳng lặng bước đến, đặt lên bàn một chiếc lọ sứ nhỏ màu đen. “Đây là thuốc giải,” giọng nàng bình thản.
“Thuốc giải gì?” Trương ma ma lắp bắp.
“Hôm qua, khi tiểu đệ của ta ra tay, nó đã không chỉ dùng mảnh gỗ.” Nàng nói dối không chớp mắt, vẻ mặt lạnh lùng như băng. “Trên mảnh gỗ có tẩm một loại độc không màu không vị, thẩm thấu qua da. Bảy ngày sau, độc sẽ phát tác, người trúng độc sẽ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy như có vạn con kiến bò, da thịt sẽ từ từ thối rữa, đau đớn đến chết. Gã gia nhân kia, sớm muộn gì cũng chết.”
Trương ma ma nghe xong, hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã quỵ. Bà ta hoảng hốt nhìn Thẩm Thục Vân, ánh mắt đầy sợ hãi và cầu xin.
“Vậy… vậy ta…”
“Bà không bị mảnh gỗ đâm trúng,” Thẩm Thục Vân nói, “nhưng bà đã đứng rất gần. Khí độc có thể đã xâm nhập vào cơ thể bà. Thuốc giải này có thể cứu bà. Nhưng ta chỉ có một lọ.” Nàng cầm chiếc lọ sứ lên, thản nhiên xoay tròn trong tay. “Bà nghĩ xem, ta nên cứu bà, hay để dành cho bản thân phòng khi bất trắc?”
Trương ma ma hoàn toàn sụp đổ. Bà ta quỳ sụp xuống đất, dập đầu lia lịa. “Tiểu thư tha mạng! Lão nô biết sai rồi! Lão nô không dám nữa! Cầu xin tiểu thư ban thuốc giải!”
“Ban thuốc giải cho bà, để bà ở lại đây tiếp tục gây sự với ta sao?” Thẩm Thục Vân cười lạnh. “Ta không ngốc.”
Nàng cúi xuống, ghé sát vào tai bà ta, giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng lại khiến Trương ma ma lạnh sống lưng. “Ta cho bà một con đường sống. Cầm lấy số tiền này, rời khỏi Bạch Thủy Trang ngay trong hôm nay. Đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ quay lại, cũng đừng bao giờ nhắc đến tên ta hay bất cứ chuyện gì ở đây. Mỗi tháng một lần, ta sẽ cho người gửi thuốc giải đến một địa chỉ cố định ở thành Ngu Dương. Chỉ cần bà ngoan ngoãn, bà sẽ sống. Còn nếu bà dám hé răng nửa lời…”
Nàng không nói hết câu, nhưng sự im lặng đó còn đáng sợ hơn bất kỳ lời đe dọa nào. Nàng dúi vào tay Trương ma ma một túi tiền nhỏ và chiếc lọ sứ đen. Trương ma ma run rẩy cầm lấy, dập đầu cảm tạ rối rít rồi lồm cồm bò dậy, vội vã chạy về phòng thu dọn hành lý.
Chưa đến giữa trưa, cả trang viện đã xôn xao vì tin Trương ma ma đột ngột xin về quê vì nhớ nhà. Không ai nghi ngờ gì, bởi ai cũng biết bà ta không ưa cuộc sống ở nơi thôn dã này. Một mối họa lớn đã được giải quyết một cách êm thấm.
Tiếp theo, là vấn đề của Cảnh Diên. Nàng tìm gặp Vương An Tế và Phứ Nương, kể lại sự việc và quyết định rời đi của mình.
“Huynh trưởng, Phứ Nương,” nàng nghiêm túc nói, “ta cần hai người giúp đỡ. Ta muốn tạo cho Cảnh Diên một thân phận mới. Huynh có thể nhận nó làm đệ đệ nuôi được không? Cứ nói là đệ đệ thất lạc nhiều năm của huynh, nay mới tìm lại được.”
Vương An Tế không một chút do dự. “Đương nhiên là được! Mẹ ta cũng từng kể ta có một người em trai, nhưng bị bệnh chết từ nhỏ. Cứ lấy lý do đó là được.”
Phứ Nương thì vui mừng ra mặt. Nàng vốn yêu quý trẻ con, thấy Cảnh Diên gầy gò đáng thương thì đã sớm coi như em trai. “Tốt quá rồi! Nhà chúng ta lại có thêm người! Từ nay nó sẽ là Vương Cảnh Diên!”
Thân phận mới đã được định đoạt. Cuối cùng, nàng lấy ra phần lớn số tiền kiếm được từ việc bán Ngọc Nhan Cao, giao cho Vương An Tế. “Huynh cầm lấy số tiền này, đến thành Ngu Dương ngay lập tức. Tìm một con hẻm yên tĩnh, thuê một cửa tiệm có cả sân sau để ở. Trang trí theo bản vẽ này. Mọi thứ phải thật nhanh gọn. Sau khi mọi việc ổn thỏa, chúng ta sẽ rời khỏi đây.”
Vương An Tế nhận lấy túi tiền nặng trĩu, trong lòng vừa cảm kích vừa khâm phục. Cậu gật đầu chắc nịch rồi lên đường ngay trong ngày.
Những ngày sau đó, Thẩm Thục Vân và Cảnh Diên bắt đầu chuẩn bị cho cuộc sống mới. Nàng cẩn thận gói ghém lại những cuốn y thư quý giá, dụng cụ bào chế thuốc và số dược liệu hiếm có. Cảnh Diên thì lẳng lặng giúp nàng, cậu không nói nhiều, nhưng mỗi hành động đều thể hiện sự ăn ý. Cậu cảm nhận được sự thay đổi lớn lao sắp diễn ra. Lần đầu tiên trong đời, cậu rời đi không phải vì bị xua đuổi hay trốn chạy, mà là để bắt đầu một cuộc sống mới, cùng với người duy nhất mà cậu tin tưởng.
Một tuần sau, Vương An Tế trở về với tin tức tốt lành. Cậu đã tìm được một cửa tiệm ưng ý ở hẻm Mặc Hương, một con hẻm nhỏ nhưng sạch sẽ và thanh tịnh, nơi lui tới của nhiều gia đình khá giả. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Sáng sớm hôm sau, khi sương còn giăng kín lối đi, một chiếc xe ngựa bình thường lặng lẽ rời khỏi Bạch Thủy Trang. Trên xe là Thẩm Thục Vân, Phứ Nương và “Vương Cảnh Diên”. Họ không mang theo nhiều hành lý, chỉ có những thứ cần thiết nhất.
Khi chiếc xe đi khuất sau rặng tre đầu làng, Thẩm Thục Vân ngoảnh lại nhìn trang viện lần cuối. Nơi đây đã giam cầm tuổi thơ của nàng trong cả hai kiếp, nhưng cũng là nơi nàng bắt đầu lại tất cả. Giờ đây, nàng rời đi, không một chút luyến tiếc, chỉ có niềm hy vọng vào một tương lai rộng mở phía trước.
Bên cạnh nàng, Cảnh Diên cũng nhìn về phía trang viện. Nhưng cậu không nhìn ngôi làng, mà nhìn người con gái đang ngồi cạnh mình. Ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu lên sườn mặt thanh tú của nàng, đôi mắt nàng lấp lánh một thứ ánh sáng kiên định và rực rỡ. Nàng là người đã kéo cậu ra khỏi bóng tối, là người chị, là người bảo vệ, là người đã cho cậu một cái tên, một gia đình, và một tương lai.
Chiếc xe ngựa lăn bánh, đưa họ về phía thành Ngu Dương sầm uất, về phía “Xuân Ý Các”, và về phía một cuộc đời hoàn toàn mới.