Chương 14 : Rung động

“Phải không,” anh nhìn cô, đôi môi mỏng bật ra tiếng cười khẽ, “Nguyễn Nguyễn?”

Ở nhà có di vật của ba mẹ ruột cô.

Cuốn nhật ký của ba đã ố vàng, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ những chữ bị gạch đi trên đó.

Ban đầu, tên cô là Lâu Nguyễn (楼软), không biết vì lý do gì, ba đã gạch đi hai chữ Lâu Nguyễn (楼软) đó, sửa thành Lâu Nguyễn (楼阮).

Vào ngày bảy tháng hai, ông viết trong nhật ký, con gái tôi đã ra đời, tên con là Lâu Nguyễn, tôi sẽ bảo vệ con và vợ thật tốt.

Tuy nhiên, trong những trang nhật ký sau này, ông luôn viết Nguyễn Nguyễn

Nguyễn Nguyễn hôm nay cười với tôi, Nguyễn Nguyễn ăn rất ngoan, Nguyễn Nguyễn ngủ rất ngoan…

Vì vậy, khi viết Weibo, viết nhật ký, cô cũng thường tự xưng là Nguyễn Nguyễn.

Mặc dù hai từ đọc giống nhau, nhưng không biết tại sao, cô luôn cảm thấy Tạ Yến Lễ gọi hai chữ “Nguyễn Nguyễn (阮阮)” nghe có vẻ hay hơn người khác, có một cảm giác thân thiết khó tả, như thể đang gọi “Nguyễn Nguyễn (软软)”.

Lâu Nguyễn khựng lại, theo tầm nhìn này, cô vừa hay có thể thấy yết hầu đang chuyển động của anh.

Nơi đó có dấu răng của cô.

Lâu Nguyễn vô thức rụt người lại, gò má ửng lên một lớp phấn mỏng, cô cúi đầu, “…Ừm.”

Sau khi tiễn Từ Húc Trạch, Lâu Nguyễn lại quay trở lại ghế phụ của chiếc Cullinan.

Tài xế không biết đã đi đâu mất, người lái xe đã đổi thành Tạ Yến Lễ.

Chiếc áo khoác vest được chế tác tinh xảo đã được anh cởi ra, tiện tay vứt ở hàng ghế sau.

Cúc áo sơ mi trắng được cởi ra, xắn lên đến khuỷu tay, trên làn da trắng nõn, những đường gân xanh gợi cảm khẽ nổi lên.

Ánh mắt của Lâu Nguyễn cuối cùng dừng lại trên chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay anh.

Cô nhận ra chiếc đồng hồ đó.

Sáng nay lúc anh tháo ra đặt trên bàn, cô không nhìn kỹ, bây giờ đã hoàn toàn nhận ra.

Đây là chiếc đồng hồ mà Chu Việt Thiêm từng rất muốn có, do một nghệ nhân nổi tiếng người Ý chế tác, toàn cầu chỉ có một chiếc duy nhất.

Năm hai đại học, cô đã chọn chiếc đồng hồ này, muốn mua nó làm quà sinh nhật cho Chu Việt Thiêm.

Sau đó đến Ý mới biết chiếc đồng hồ đã được mua đi, ông lão biết cô muốn tặng nó cho người mình thích làm quà sinh nhật, còn để lại số điện thoại của người mua, nói rằng đối phương cũng là người Trung Quốc, có lẽ đối phương có thể nhượng lại.

Tờ giấy ghi số điện thoại của đối phương vẫn còn ở nhà, nhưng cô chưa bao giờ gọi.

Không ngờ chiếc đồng hồ này lại ở trên tay Tạ Yến Lễ.

Có lẽ ánh mắt của cô quá thẳng thắn, Tạ Yến Lễ cúi mắt nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, “Thích à?”

Lâu Nguyễn vội lắc đầu, quay đầu ngồi ngay ngắn trên ghế phụ, “Không có, chỉ là cảm thấy hình như đã thấy trên tạp chí.”

“Tạp chí?” Tạ Yến Lễ gật đầu, tiện tay cài dây an toàn, “Đúng là đã lên tạp chí trong nước.”

Ông lão chế tác chiếc đồng hồ này đặt tên cho nó là Coisíní, ý nghĩa là rung động con tim.

Khi ở Ý nhìn thấy nó, vốn không định mua, sau đó nghe người ta nói tên của nó, mới quyết định mua nó trước khi về nước hai tiếng.

Tạ Yến Lễ khởi động xe, chậm rãi nói, “Chiếc này là đồng hồ nam, phụ nữ đeo không đẹp lắm, nhưng nếu bà xã Tạ thích, tôi cũng có thể tháo ra cho cô.”

“…Không cần, anh đeo rất đẹp.” Lâu Nguyễn vẫn chưa quen với cách xưng hô bà xã Tạ, vội vàng nói.

Tạ Yến Lễ hai tay đặt trên vô lăng, nhìn con đường phía trước, khóe miệng nhếch lên, “Ồ, hóa ra không phải thích nó, mà là thích tôi đeo nó.”

Lâu Nguyễn: “…”

Cô cuối cùng cũng không nhịn được, quay đầu nhìn anh.

Người đang lái xe thản nhiên đưa tay phải ra, khoe chiếc đồng hồ trên cổ tay.

Lâu Nguyễn: “…Tạ Yến Lễ.”

Tạ Yến Lễ một tay xoay vô lăng, thờ ơ nhìn con đường phía trước, giọng nói tản mạn bất cần, “Ừm?”

Lâu Nguyễn chớp mắt: “Em trai tôi không còn ở đây nữa.”

Từ Húc Trạch đã xuống xe rồi, không cần phải duy trì hình tượng thầm mến cô mười năm nữa.

Dừng một chút, cô lại khen, “Anh vừa rồi diễn rất giống, tôi gần như tin rồi.”

“Diễn?”

“Đúng vậy.” Lâu Nguyễn đưa tay, giơ ngón cái về phía anh, “Đúng là thiên tài, về mặt diễn xuất cũng rất có thiên phú!”




LIÊN HỆ ADMIN