Chương 10 : Rừng Phong Tái Ngộ
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai len lỏi qua song cửa, đánh thức Liễu Tích Âm dậy từ giấc ngủ chập chờn. Đêm qua, sau buổi tiệc đầy biến động, nàng gần như thức trắng, tâm trí rối bời bởi lời cầu hôn bất ngờ của Diệp Chiêu, sự xuất hiện gây náo loạn của Ngân Xuyên Công chúa, và lời hẹn gặp bí ẩn tại rừng phong ngoại thành. Nàng ngồi dậy, khẽ day trán, cố gắng xua đi cảm giác mệt mỏi. Nàng không biết nên vui hay nên lo. Vui vì dường như nàng đã tìm thấy một lối thoát khỏi mối tình đơn phương vô vọng với Liễu Diễn, một sự khởi đầu mới với người đàn ông bí ẩn nhưng lại mang đến cho nàng cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ. Lo vì thân phận thực sự của Diệp Chiêu vẫn còn là một ẩn số, và sự xuất hiện của vị công chúa kia rõ ràng cho thấy mối quan hệ này không hề đơn giản.
Nàng gọi Hồng Oanh vào giúp trang điểm. Nàng chọn một bộ bạch y thanh khiết, kiểu dáng đơn giản nhưng tinh tế, mái tóc đen dài được búi gọn gàng, chỉ cài một cây trâm ngọc bích màu xanh lá cây trang nhã. Nàng muốn giữ vẻ ngoài bình tĩnh, tự nhiên nhất có thể khi đối mặt với Diệp Chiêu. Nàng cầm lấy chiếc quạt tròn màu tím nhạt quen thuộc, hít một hơi thật sâu. Dù kết quả cuộc gặp gỡ này ra sao, nàng cũng phải đối mặt.
Chiếc xe ngựa trang trí giản dị đưa Tích Âm và Hồng Oanh rời khỏi Liễu phủ, hướng về phía ngoại thành. Con đường đất nhỏ quanh co dẫn vào rừng phong. Mùa này lá phong chưa đổi màu, vẫn còn giữ sắc xanh non mơn mởn, nhưng không khí trong rừng lại mang một vẻ tĩnh lặng, u tịch đặc biệt. Tiếng chim hót líu lo vọng lại từ xa, tiếng gió xào xạc lướt qua những tán lá tạo nên một bản hòa tấu êm dịu của thiên nhiên.
Đến điểm hẹn dưới một gốc phong cổ thụ cao lớn, Tích Âm ra hiệu cho Hồng Oanh và phu xe đợi ở phía xa, ngoài bìa rừng. Nàng muốn có không gian riêng tư để nói chuyện với Diệp Chiêu. Nàng một mình đứng dưới gốc cây, làn gió nhẹ thổi qua làm tà váy trắng khẽ bay, chiếc quạt tròn trong tay nàng cũng khe khẽ rung động.
Không hiểu sao, ngay khi vừa đặt chân vào khu rừng này, lòng Tích Âm lại dâng lên một cảm giác xao xuyến khó tả. Dường như nơi đây ẩn chứa một điều gì đó thân thuộc, một ký ức xa xăm đang chờ đợi được đánh thức. Những hình ảnh mơ hồ về một thiếu niên lam y, một thiếu nữ bạch y… lại thoáng hiện trong tâm trí nàng. Nàng bất giác đưa tay lên ngực, cảm nhận trái tim đang đập nhanh hơn thường lệ. Tiếng gọi “A Chiêu” đêm qua ở Chiêu Tích Đường, tiếng gọi “A Chiêu” trong giấc mơ đêm trước… Tất cả dường như đang hội tụ về đây, về người đàn ông sắp xuất hiện trước mặt nàng.
“Biểu muội.”
Một giọng nói trầm ấm, quen thuộc vang lên từ phía sau. Tích Âm giật mình quay người lại. Dù mắt không nhìn thấy, nàng vẫn có thể cảm nhận được người đó đang tiến lại gần. Mùi hương long diên thanh khiết, dịu nhẹ quen thuộc bao trùm lấy nàng.
Diệp Chiêu nhìn thấy Tích Âm đứng đó, một mình dưới gốc phong, dáng vẻ mong manh tựa sương khói nhưng lại toát lên sự kiên định lạ thường. Đôi mắt nàng, dù không có tiêu cự, vẫn hướng về phía chàng, ẩn chứa một nỗi chờ mong khiến tim chàng thắt lại. Chàng bước nhanh tới, không chút do dự, vòng tay ôm lấy tấm thân mảnh dẻ của nàng vào lòng.
Khoảnh khắc hai cơ thể chạm vào nhau, một luồng điện mạnh mẽ chạy dọc sống lưng cả hai người. Những mảnh ký ức vỡ vụn từ tiền kiếp như những thước phim quay chậm hiện về trong tâm trí họ. Rừng phong Dung Quan, lời hẹn ước ngây ngô thuở thiếu thời, chiến trường khốc liệt, sự phản bội đau đớn, nỗi tuyệt vọng cùng cực, và cả cái chết bi thương… Tất cả đan xen, hòa quyện, rõ ràng đến từng chi tiết.
“A Chiêu…” Tích Âm nghẹn ngào gọi tên chàng, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Nàng vòng tay ôm chặt lấy Diệp Chiêu, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của chàng, cảm nhận sự tồn tại chân thực của người đàn ông mà nàng đã yêu, đã chờ đợi suốt hai kiếp người.
“Biểu muội…” Diệp Chiêu cũng ôm chặt lấy Tích Âm, giọng nói run run đầy xúc động. Nỗi đau khổ, dằn vặt, hối hận của kiếp trước giờ đây được xoa dịu bởi sự ấm áp của vòng tay này. Chàng cuối cùng cũng đã tìm lại được nàng, người con gái chàng nợ cả một đời.
Hai người cứ thế ôm nhau thật chặt giữa rừng phong tĩnh lặng, mặc cho nước mắt thấm ướt vai áo đối phương, mặc cho thời gian như ngừng trôi. Tiếng gió xào xạc qua lá như lời tự tình của ngàn xưa vọng về, chứng giám cho cuộc tái ngộ đầy nước mắt nhưng cũng tràn ngập yêu thương này.
Hồi lâu sau, Diệp Chiêu mới nhẹ nhàng buông Tích Âm ra, đôi tay chàng run run nâng niu gương mặt đẫm lệ của nàng. Chàng nhìn sâu vào đôi mắt nàng, đôi mắt trong veo nhưng lại phủ một màn sương mờ ảo của bóng tối. Nỗi xót xa trào dâng trong lòng.
“Biểu muội, nhắm mắt lại đi.” Giọng chàng dịu dàng, ẩn chứa một sức mạnh khó tả.
Tích Âm ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hoàn toàn tin tưởng vào chàng. Nàng cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay chàng khẽ lướt qua đôi mắt mình, một cảm giác tê dại, ấm áp lan tỏa. Rồi một luồng linh lực tinh khiết, mạnh mẽ truyền vào, xua tan đi bóng tối đã bao phủ thế giới của nàng suốt ba năm qua.
“Được rồi, mở mắt ra đi.”
Tích Âm từ từ mở mắt. Ánh sáng chói chang ban đầu khiến nàng hơi nheo mắt lại, nhưng rồi mọi thứ dần trở nên rõ ràng. Màu xanh non của lá phong, màu đỏ thắm của hoa hải đường thấp thoáng đâu đó, ánh nắng vàng óng xuyên qua kẽ lá… Và quan trọng nhất, gương mặt tuấn tú, quen thuộc đến nao lòng của người đàn ông đang đứng trước mặt nàng. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng kiên nghị, và đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm, chứa đựng cả một bầu trời thương nhớ và yêu chiều đang nhìn nàng chăm chú.
“A Chiêu…” Nàng run rẩy đưa tay chạm vào gương mặt chàng, cảm nhận sự ấm áp chân thực. “Thật sự là huynh…”
Diệp Chiêu mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời xua tan đi mọi u ám. Chàng nắm lấy bàn tay đang chạm vào mặt mình, rồi cúi xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu lắng, nồng nàn. Nụ hôn mang theo tất cả tình yêu, nỗi nhớ mong, sự hối hận của kiếp trước và niềm hạnh phúc vô bờ của kiếp này. Tích Âm nhắm mắt lại, đáp lại nụ hôn của chàng, cảm nhận vị ngọt ngào, đắng cay hòa quyện, cảm nhận linh hồn hai người như hòa làm một.
Mãi đến khi cả hai gần như hết hơi, Diệp Chiêu mới luyến tiếc rời khỏi môi nàng. Chàng nhìn sâu vào đôi mắt sáng trong vừa được chữa lành của Tích Âm, giọng nói chân thành và tha thiết: “Tích Âm, có một số chuyện ta phải nói cho nàng biết. Ta không phải là người phàm. Ta… là Nam Đẩu Tinh Quân.”
Tích Âm không hề tỏ ra ngạc nhiên. Nàng khẽ mỉm cười. “Vậy thì sao? Dù huynh là ai, huynh vẫn là A Chiêu của ta.” Nàng đã mơ hồ đoán được thân phận phi phàm của chàng từ những chuyện kỳ lạ xảy ra gần đây, từ mùi hương long diên đặc biệt, từ khả năng chữa khỏi đôi mắt mù lòa của nàng chỉ bằng một cái chạm tay. Nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là chàng đã trở về bên nàng.
Diệp Chiêu cảm động trước sự chấp nhận vô điều kiện của Tích Âm. Chàng ôm nàng vào lòng một lần nữa. “Tích Âm, cảm ơn nàng.”
Từ phía xa, Hồng Oanh thấp thoáng nhìn thấy cảnh tượng ấy. Nàng kinh ngạc dụi mắt mấy lần. Tiểu thư… có thể nhìn thấy rồi? Và người đàn ông kia… đang ôm tiểu thư? Nàng nhớ lại những lời đồn đại về sự thần thông của thiếu đông gia Chiêu Tích Đường, nhớ lại mùi hương long diên kỳ lạ, nhớ lại tiếng gọi “A Chiêu” đầy ám ảnh của tiểu thư… Lẽ nào, Diệp công tử thực sự là… thần tiên?
Diệp Chiêu và Tích Âm tay trong tay bước ra khỏi rừng phong. Hồng Oanh vội vàng chạy tới, lắp bắp hỏi: “Tiểu thư… Mắt của người…”
“Ta nhìn thấy rồi, Hồng Oanh.” Tích Âm mỉm cười rạng rỡ, nụ cười đẹp nhất mà Hồng Oanh từng thấy.
“Trời ơi! Thật tốt quá! Tiểu thư!” Hồng Oanh mừng đến rơi nước mắt, ôm chầm lấy Tích Âm.
Diệp Chiêu đứng bên cạnh mỉm cười nhìn hai chủ tớ. Chàng quay sang nói với Hồng Oanh: “Hồng Oanh, những năm qua vất vả cho ngươi chăm sóc Tích Âm rồi.” Chàng khẽ chắp tay cảm tạ.
“Không… không dám ạ.” Hồng Oanh vội buông Tích Âm ra, cúi đầu hành lễ, mặt đỏ bừng. Lần đầu tiên có một vị… thần tiên cảm ơn mình thế này. Xem ra vị Diệp công tử này, à không, vị Tinh Quân này thực sự rất tốt, rất xứng đôi với tiểu thư.
“Tích Âm, nàng về trước đi. Ta còn một số chuyện cần xử lý,” Diệp Chiêu nhìn Tích Âm đầy lưu luyến, “Ta đã xem ngày rồi, mùng bảy tháng sau là ngày lành tháng tốt, là hôn kỳ của chúng ta.”
“Hôn kỳ?” Tích Âm ngỡ ngàng, hạnh phúc đến quá bất ngờ.
“Ừm. Nàng về chuẩn bị đi nhé.” Diệp Chiêu mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương. “Mọi việc cứ để ta lo.”
“Vâng… A Chiêu, huynh đi cẩn thận. Chờ huynh trở về.” Tích Âm dịu dàng đáp.
“Chờ A Chiêu trở về?” Hồng Oanh lại thêm phần ngơ ngác. Sao lại gọi là A Chiêu?
Diệp Chiêu nhìn Tích Âm bước lên xe ngựa, ánh mắt vẫn không rời cho đến khi chiếc xe đi khuất sau rặng cây. Chàng quay người lại, gương mặt trở nên nghiêm nghị. Chàng biết, con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng. Chàng cần phải đối mặt với Ngân Xuyên, giải quyết những hậu quả do việc mình tùy tiện hạ phàm gây ra, và quan trọng nhất, tìm cách để có thể danh chính ngôn thuận ở bên Tích Âm mãi mãi.
Trên xe ngựa trở về Liễu phủ, Hồng Oanh vẫn không ngừng hỏi han Tích Âm về việc mắt nàng được chữa khỏi như thế nào, về thân phận thực sự của Diệp Chiêu. Tích Âm chỉ mỉm cười, kể lại một phần sự thật, rằng Diệp Chiêu là người có phép thuật, đã giúp nàng sáng mắt. Nàng biết Hồng Oanh trung thành, nhưng chuyện tiên phàm yêu nhau quá mức kinh thế hãi tục , nàng không muốn kéo Hồng Oanh vào vòng nguy hiểm.
Tích Âm tựa vào thành xe, nhìn ra khung cảnh bên ngoài lần đầu tiên sau ba năm tăm tối. Lòng nàng ngập tràn hạnh phúc, nhưng cũng không khỏi lo lắng. A Chiêu là Tinh Quân trên trời, còn nàng chỉ là một nữ tử phàm trần. Liệu Thiên giới có chấp nhận tình yêu của họ? Liệu họ có thể vượt qua được mọi rào cản để đến với nhau? Con đường phía trước còn đầy rẫy chông gai, nhưng chỉ cần có A Chiêu bên cạnh, nàng tin mình có đủ dũng khí để đối mặt với tất cả.