Chương 6 : Sóng Gió Bủa Vây

Sự thành công của Ngọc Nhan Cao đến nhanh hơn và mạnh mẽ hơn nhiều so với dự tính của Thẩm Thục Vân. Chỉ trong vòng một tháng, cái tên này đã trở thành chủ đề bàn tán trong giới thượng lưu thành Ngu Dương. Các tiểu thư không hẹn mà gặp đều dùng nó như một thứ bảo vật, còn các phu nhân thì xem nó như một món quà xa xỉ để thể hiện đẳng cấp. Vương An Tế từ một thiếu niên nhà quê vô danh bỗng trở thành “Vương chưởng quỹ” bí ẩn mà ai cũng muốn gặp mặt.

Nhưng đi kèm với danh tiếng là sự dòm ngó. Những cửa hàng mỹ phẩm lớn trong thành, vốn đang kinh doanh phát đạt, bỗng dưng bị mất đi một lượng khách hàng đáng kể. Họ bắt đầu tìm cách đối phó. Một vài nơi cố gắng bắt chước, tạo ra những sản phẩm có tên gọi và bao bì tương tự, nhưng chất lượng thì một trời một vực. Vài nơi khác thì tung tin đồn thất thiệt, nói rằng Ngọc Nhan Cao chứa những thành phần không rõ nguồn gốc, có thể gây hại cho da về lâu dài. Tinh vi hơn, có kẻ còn cử người theo dõi Vương An Tế, cố gắng tìm ra nguồn gốc của thứ “thần dược” này.

“Tiểu muội, gần đây có rất nhiều kẻ lạ mặt lảng vảng quanh các tiệm tạp hóa mà ta ký gửi hàng,” Vương An Tế lo lắng báo cáo trong một lần về trang viện. “Chúng còn cố gắng dò hỏi ta về nơi sản xuất, nhưng ta đều nói theo lời muội dặn, là do một vị thần y trên núi ban cho.”

Thẩm Thục Vân gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh. Nàng đã lường trước được điều này. “Cạnh tranh là điều không thể tránh khỏi. Tin đồn chỉ có thể ảnh hưởng nhất thời. Chất lượng sản phẩm của chúng ta chính là câu trả lời tốt nhất. Tuy nhiên, chúng ta không thể mãi đi ký gửi như vậy được. Đã đến lúc phải có một nơi của riêng mình.”

Nàng lấy ra một bản vẽ sơ sài trên giấy. “Ta đã nghĩ kỹ rồi. Chúng ta sẽ mở một cửa hàng nhỏ ở thành Ngu Dương. Không cần phải ở mặt đường lớn, chỉ cần một con hẻm yên tĩnh, sạch sẽ. Cửa hàng sẽ không bán đại trà, mà chỉ dành cho những khách hàng quen thuộc. Chúng ta sẽ tạo ra một thương hiệu cao cấp, bí ẩn. Càng khó mua, họ sẽ càng khao khát.” Nàng đặt tên cho cửa hàng là “Xuân Ý Các”, một cái tên mang đầy hơi thở mùa xuân và sự tinh tế.

Vương An Tế nhìn bản kế hoạch chi tiết của nàng, từ cách trang trí cửa hàng, cách tiếp đón khách, cho đến việc ra mắt các sản phẩm mới theo mùa, trong lòng không khỏi thán phục. Nàng không chỉ có tài bào chế thuốc, mà còn có một đầu óc kinh doanh nhạy bén đến đáng sợ.

Trong khi sự nghiệp của nàng đang bước sang một trang mới, thì Cảnh Diên cũng đang có những thay đổi rõ rệt. Cậu bé không còn im lặng và thu mình trong góc tối nữa. Khi Thẩm Thục Vân đến, cậu sẽ chủ động dọn dẹp căn lều, thậm chí còn hái một vài loại thảo dược quen thuộc mà cậu nhận ra qua những lời nàng kể, phơi khô chúng một cách cẩn thận.

Một buổi chiều, khi Thẩm Thục Vân đang kể cho cậu nghe về kế hoạch mở Xuân Ý Các, Cảnh Diên bỗng lên tiếng, giọng nói vẫn còn chút khô khan nhưng đã rành rọt hơn nhiều.

“Công thức của ngươi. Bọn chúng sẽ tìm cách ăn cắp nó.”

Thẩm Thục Vân ngạc nhiên nhìn cậu. Đây là lần đầu tiên cậu đưa ra nhận xét về kế hoạch của nàng. Và đó là một nhận xét vô cùng sắc bén.

Nàng mỉm cười. “Ngươi nói đúng. Đó là điều ta lo lắng nhất.”

“Ngươi có thể thêm vào một thành phần vô hại nhưng khó tìm, chỉ để đánh lừa những kẻ muốn sao chép,” cậu nói tiếp, đôi mắt đen láy ánh lên sự thông minh. “Hoặc thay đổi một bước trong quy trình bào chế mà chỉ có ngươi biết. Bọn chúng có được công thức cũng sẽ không thể tạo ra sản phẩm giống hệt.”

Thẩm Thục Vân kinh ngạc. Nàng không ngờ một đứa trẻ sống trong cảnh bị đày đọa, gần như tách biệt với thế giới bên ngoài, lại có một tư duy logic và sắc sảo đến vậy. Nàng bắt đầu nhận ra, người mà nàng đang cứu giúp không chỉ là một nạn nhân đáng thương. Hắn là một viên ngọc thô, chỉ cần được mài giũa, chắc chắn sẽ tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Nàng không chỉ cứu hắn, mà có lẽ, nàng đã tìm được một đồng minh, một người có thể thấu hiểu và cùng nàng đi trên con đường này.

“Ý kiến của ngươi rất hay.” Nàng chân thành nói. “Ta sẽ suy nghĩ về nó.”

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó đã kéo hai người lại gần nhau hơn. Cảnh Diên bắt đầu cởi mở hơn, còn Thẩm Thục Vân thì ngày càng nhìn nhận cậu bằng một ánh mắt khác, một sự trân trọng và tin tưởng.

Thế nhưng, nguy hiểm cũng đang âm thầm đến gần.

Trương ma ma ngày càng tức tối vì không thể nắm được thóp của Thẩm Thục Vân. Bà ta không tin một tiểu thư mười hai tuổi lại có thể qua mặt mình. Số tiền mua chuộc đứa trẻ chăn bò tên Cẩu Tử cuối cùng cũng có tác dụng.

Một buổi sáng, Cẩu Tử lén lút chạy đến báo tin cho Trương ma ma. “Bẩm ma ma, con thấy Vương An Tế không đi về phía thành mà lại đi vào khu rừng phía sau núi. Hắn ta đi rất cẩn thận, cứ một lúc lại ngoái lại nhìn.”

Ánh mắt Trương ma ma lóe lên sự độc địa. Bà ta nghi ngờ Thẩm Thục Vân không chỉ giấu tiền, mà còn đang lén lút hẹn hò với ai đó trong rừng. Một tiểu thư khuê các mà làm ra chuyện bại hoại gia phong như vậy, nếu bị bắt quả tang, chắc chắn sẽ bị trừng phạt nặng nề. Đến lúc đó, bà ta không chỉ hả hê mà còn có thể nhân cơ hội này để đoạt lấy quyền kiểm soát mọi thứ.

“Tốt lắm!” Bà ta ném cho Cẩu Tử vài đồng xu. “Ngươi tiếp tục theo dõi. Xem hắn ta đến đâu, gặp ai, làm gì, rồi về báo lại cho ta.”

Cẩu Tử hớn hở nhận tiền rồi chạy đi. Trương ma ma thì bắt đầu tập hợp “đồng minh”. Bà ta tìm đến hai bà vú từng bị Thẩm Thục Vân cho ăn quả đắng, thêm mắm dặm muối kể về chuyện Thẩm Thục Vân có tư tình với người ngoài, làm ô uế thanh danh Thẩm gia. Cả ba người đàn bà lòng dạ hẹp hòi, mang theo sự căm ghét và đố kỵ, quyết định sẽ cùng nhau đi “bắt gian”.

Vài ngày sau, Cẩu Tử lại hớt hải chạy về. “Bẩm ma ma, con đã tìm thấy rồi! Trong rừng sâu có một căn lều gỗ. Con thấy Vương An Tế đi vào đó, lúc sau lại thấy cả Vân tiểu thư cũng ở trong đó! Con không dám đến gần, nhưng chắc chắn bên trong còn có người khác nữa!”

Mắt Trương ma ma sáng rực lên. “Chắc chắn là đang hú hí với tình nhân! Thật không biết xấu hổ!”

Bà ta không thể chờ đợi thêm được nữa. Ngay lập tức, bà ta tập hợp hai bà vú kia, còn gọi thêm vài gã gia nhân to khỏe trong trang viện, hùng hổ tiến về phía khu rừng. Miệng bà ta không ngừng lẩm bẩm: “Để xem lần này ngươi còn chối cãi thế nào. Bắt được tận tay, ta sẽ trình báo lên nhị lão gia, xem người có bị đánh chết không!”

Một đám người mang theo những ý đồ đen tối đang tiến sâu vào khu rừng yên tĩnh. Trong căn lều gỗ, Thẩm Thục Vân đang vui vẻ cho Cảnh Diên xem bản vẽ chi tiết của “Xuân Ý Các”, cả hai hoàn toàn không hay biết sóng gió đang ập đến.




LIÊN HỆ ADMIN