Chương 10 : Song Hỷ Lâm Môn
Ngày đại hôn của Thường Thắng tướng quân Bạch Tử Thanh cuối cùng cũng đến. Cả kinh thành chìm trong không khí náo nhiệt. Cờ hoa rợp trời, đèn lồng đỏ treo cao từ đầu phố đến cuối ngõ. Thống lĩnh phủ được trang hoàng lộng lẫy, khách khứa ra vào tấp nập. Ai cũng muốn đến chúc mừng, và cũng là để chứng kiến hôn lễ hy hữu bậc nhất lịch sử Linh Quốc: một vị tướng quân cùng lúc cưới hai vị công chúa. Một người là tiểu công chúa được sủng ái nhất của hoàng tộc, một người là công chúa nước láng giềng mang theo hòa ước. Đây không chỉ là một hôn lễ, mà còn là một sự kiện chính trị trọng đại.
Nhưng đối lập với sự hân hoan, rộn rã bên ngoài, không khí trong Bạch Phủ lại tĩnh lặng đến đáng sợ. Lưu Nhĩ Kỳ đã thức dậy từ rất sớm, nhưng cô không ra khỏi phòng. Cô chỉ ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra khoảng sân vắng, lắng nghe tiếng pháo nổ, tiếng nhạc hỷ văng vẳng từ xa vọng lại. Mỗi một âm thanh đó như một nhát dao cứa vào tim cô. Người đàn ông đó, cha của con cô, hôm nay sẽ trở thành chồng của người khác. À không, là của hai người phụ nữ khác.
“Mẹ ơi, sao hôm nay ồn ào thế ạ?” Mạc Niệm dụi mắt, ngái ngủ bước đến bên cô.
Lưu Nhĩ Kỳ giật mình, vội vàng lau đi giọt nước mắt vừa chực trào ra. Cô ôm con vào lòng, cố gắng để giọng mình không run rẩy. “Hôm nay… hôm nay bên ngoài có hội lớn, con ạ.”
“Hội ạ? Có vui không mẹ? Có được đi xem không ạ?” Đôi mắt Mạc Niệm sáng lên.
Trái tim Lưu Nhĩ Kỳ lại nhói lên. Cô biết phải trả lời con thế nào đây? “Chúng ta… không đi được đâu. Con ở nhà chơi với mẹ và anh Tường Nhi nhé.”
Trong khi đó, tại Thống lĩnh phủ, Bạch Tử Thanh cũng đang ngồi bất động trước gương đồng, để mặc cho các nha hoàn khoác lên người bộ hỷ phục màu đỏ thẫm thêu hình rồng phượng tinh xảo. Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng như băng, không hề có một chút niềm vui nào của một tân lang. Anh như một pho tượng, một con rối gỗ, đang bị người khác giật dây, diễn một vở kịch mà anh không hề mong muốn.
Tâm trí anh lúc này không ở đây. Nó đang bay về phía biệt viện nơi ngoại ô, nơi có người phụ nữ với ánh mắt oán hận và đứa con trai có khuôn mặt giống hệt anh. Anh tự hỏi, giờ này cô đang làm gì? Cô có biết hôm nay là ngày đại hôn của anh không? Chắc là có. Và chắc chắn, cô sẽ càng hận anh hơn nữa. Một cảm giác tội lỗi và bất lực dâng lên trong lòng. Anh nợ cô quá nhiều, nhưng lại không thể làm gì khác.
“Tướng quân, giờ lành đã đến,” Hiên Dật bước vào, nhìn người bạn thân của mình trong bộ dạng này, anh chỉ biết thở dài.
Bạch Tử Thanh đứng dậy, không nói một lời, bước ra ngoài.
Hai đoàn rước dâu từ hoàng cung và dịch quán cùng lúc tiến về Thống lĩnh phủ. Đoàn rước của công chúa Linh Tuệ thì cờ hoa rực rỡ, tiếng nhạc vui tươi, thể hiện sự hoan hỷ của hoàng tộc. Ngược lại, đoàn rước của công chúa Ô Lan Nhi lại có phần khiêm tốn hơn, nhưng vẫn không giấu được vẻ kiêu sa, lạnh lùng.
Bạch Tử Thanh đứng trước cổng phủ, lần lượt đón hai vị tân nương vào trong. Anh thực hiện mọi nghi lễ một cách máy móc, từ việc dắt tay tân nương bước qua chậu than, đến việc bái lạy trời đất, cao đường. Trong suốt buổi lễ, anh không hề nở một nụ cười, khuôn mặt vẫn lạnh như tiền, khiến không khí của buổi hỷ sự có phần gượng gạo.
Sau khi các nghi lễ kết thúc, hai vị công chúa được đưa về hai viện khác nhau đã được chuẩn bị sẵn: Tuệ Lâm Viện và Lan Vũ Các. Bạch Tử Thanh thì phải ở lại đại sảnh để tiếp đãi khách khứa. Anh bị chuốc rượu liên tục, hết chén này đến chén khác. Anh không từ chối, cứ thế uống, uống cho đến khi say mềm. Có lẽ, chỉ có men rượu mới có thể giúp anh tạm quên đi thực tại phũ phàng này.
Đêm đã khuya, khách khứa đã vãn. Bạch Tử Thanh lảo đảo, được gia nhân dìu về tân phòng. Theo quy củ, đêm đầu tiên, anh phải đến Lan Vũ Các của bình thê Ô Lan Nhi trước để掀 khăn voan, sau đó mới đến Tuệ Lâm Viện của chính thê Linh Tuệ.
Trong Lan Vũ Các, Ô Lan Nhi đã ngồi chờ từ lâu. Thấy Bạch Tử Thanh bước vào với dáng vẻ say khướt, ả không những không tức giận mà còn mỉm cười một cách quyến rũ.
“Phu quân, chàng đã đến.”
Bạch Tử Thanh không nói gì, chỉ cầm lấy chiếc cân ngọc trên bàn, khẽ lướt qua để掀 tấm khăn voan đỏ trên đầu ả. Một khuôn mặt xinh đẹp, yêu kiều hiện ra, nhưng trong mắt Bạch Tử Thanh lúc này, nó lại vô cùng đáng ghét.
“Hôm nay ta rất mệt. Nàng tự nghỉ ngơi đi.” Anh nói một cách lạnh lùng, rồi quay người rời đi, không một chút lưu luyến, bỏ lại Ô Lan Nhi với nụ cười cứng đờ và ánh mắt rực lửa căm hận.
Anh lảo đảo bước về phía Tuệ Lâm Viện. Men rượu đã ngấm, đầu óc anh trở nên mơ màng. Hình ảnh của Lưu Nhĩ Kỳ lại hiện về, rõ nét hơn bao giờ hết. Ánh mắt cô, nụ cười của cô, và cả tiếng khóc của cô đêm đó…
Khi bước vào Tuệ Lâm Viện, anh thấy một bóng người mặc hỷ phục đỏ đang ngồi trên giường. Anh bước tới, cũng dùng cân ngọc掀 khăn voan lên. Dưới ánh nến lung linh, khuôn mặt xinh đẹp, e thẹn của Linh Tuệ hiện ra. Nhưng trong đôi mắt say mèm của Bạch Tử Thanh, đó lại là khuôn mặt của Lưu Nhĩ Kỳ.
“Nhĩ Kỳ…” Anh gọi tên cô trong vô thức, giọng nói khàn đặc đầy đau khổ. “Nàng… cuối cùng nàng cũng đã trở về.”
Anh ôm chầm lấy cô, một cái ôm siết chặt, đầy nhớ nhung và day dứt. “Ta xin lỗi… Ta xin lỗi nàng… Đừng rời xa ta nữa…”
Linh Tuệ sững sờ. Nàng biết anh đã nhận nhầm người. Một nỗi thất vọng và ghen tị dâng lên trong lòng, nhưng rồi nàng lại quyết định im lặng. Nàng yêu người đàn ông này, yêu từ rất lâu rồi. Dù chỉ là một sự thay thế trong cơn say, nàng cũng cam lòng.
Nàng vòng tay ôm lấy anh, dịu dàng đáp lại. “Thiếp sẽ không đi đâu cả. Thiếp sẽ ở bên chàng mãi mãi.”
Trong cơn say và sự ảo tưởng, Bạch Tử Thanh đã không còn phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ. Anh chỉ biết rằng, người phụ nữ trong vòng tay anh lúc này chính là người mà anh luôn mong nhớ. Anh cúi xuống, tìm đến đôi môi nàng, một nụ hôn vừa cuồng nhiệt, vừa đau đớn.
Đêm đó, trong Tuệ Lâm Viện, nến đỏ cháy suốt đêm. Hai con người, một người chìm trong ảo ảnh của quá khứ, một người chìm trong sự cam chịu của hiện tại, đã quấn lấy nhau, hoàn thành nghi lễ cuối cùng của một cuộc hôn nhân sắp đặt.
Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, Bạch Tử Thanh tỉnh dậy với một cơn đau đầu như búa bổ. Ký ức đêm qua ùa về. Anh quay sang bên cạnh, và nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của Linh Tuệ.
Thực tại phũ phàng giáng cho anh một đòn chí mạng. Anh đã làm gì thế này? Anh đã phản bội lại cảm xúc của chính mình, và cũng đã làm tổn thương một người con gái vô tội. Anh ngồi dậy, nhìn xuống đôi bàn tay mình, một cảm giác chán ghét và khinh bỉ chính bản thân dâng lên. Cuộc sống của anh, từ nay, sẽ là một chuỗi những ngày tháng sống trong sự dối trá và dày vò.