Chương 9 : Sóng Ngầm
Đêm đã về khuya, cung Vĩnh Ninh vẫn sáng đèn. Trái ngược với vẻ tĩnh mịch thường ngày, không khí bên trong chính điện lại nặng nề như sắp có bão giông. Hoàng quý phi Triệu thị ngồi bên dưới, gương mặt xinh đẹp đằng đằng sát khí, chén trà trên tay đã nguội từ lâu.
“Mẫu hậu,” bà ta cất giọng, không giấu được vẻ nôn nóng, “Chúng ta không thể để con tiện tì Thẩm Tinh Vãn đó đắc ý mãi được! Kể từ ngày nó từ hôn Tử Lân, mọi chuyện cứ như trật khỏi quỹ đạo. Giờ nó lại sắp trở thành Nhiếp Chính Vương phi, chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh!”
Ngồi trên phượng ỷ, Thái hậu chậm rãi vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, ánh mắt thâm trầm không lộ rõ cảm xúc. Bà ta liếc nhìn con dâu, lạnh nhạt nói: “Nóng giận thì giải quyết được gì? Ngươi tưởng ai gia không tức sao? Nhưng Yến Cảnh Hoán đã công khai bảo vệ nó. Bây giờ mà ra tay trực diện, chẳng khác nào tự mình đâm đầu vào lưỡi đao của hắn.”
Hoàng quý phi vẫn không cam lòng: “Vậy chúng ta cứ trơ mắt nhìn chúng kết thành liên minh, quyền lực ngày càng lớn mạnh sao?”
Thái hậu khẽ nhếch môi, một nụ cười lạnh lẽo hiện lên. “Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Muốn hạ con hồ ly đó, trước hết phải làm lung lay cái cây Thẩm gia.” Bà ta quay sang viên thái giám thân tín đang đứng hầu bên cạnh, giọng nói đanh lại, “Truyền lời cho Lại bộ Thượng thư Vương Tùng. Cứ nói, ai gia muốn thấy tấu chương buộc tội Thừa tướng Thẩm Kính biển thủ ngân lượng cứu tế nạn lụt ở Lư Châu trên ngự án vào buổi triều sớm ba ngày nữa. Chứng cứ, ông ta tự biết phải làm thế nào cho ‘vẹn toàn’.”
Viên thái giám cúi rạp người: “Nô tài tuân chỉ.”
Ánh mắt Thái hậu lóe lên sự tàn độc. “Lần này, ai gia muốn xem Yến Cảnh Hoán cứu cả một gia tộc phạm tội tày đình như thế nào.”
—
Trái ngược với không khí âm u ở hoàng cung, thư phòng trong Nhiếp Chính Vương phủ lại yên tĩnh và ấm áp.
Trên bàn cờ bằng ngọc trắng, hai quân cờ đen trắng đang ở thế giằng co. Thẩm Tinh Vãn đi một nước cờ sắc bén, khẽ mỉm cười: “Vương gia, ngài sắp thua rồi.”
Yến Cảnh Hoán không nhìn bàn cờ mà chỉ chăm chú nhìn nàng. Hắn đặt một quân cờ xuống, phá vỡ thế cục của nàng một cách nhẹ nhàng, rồi nói: “Tin tức từ trong cung vừa truyền đến. Thái hậu định ra tay với phụ thân nàng.”
Nụ cười trên môi Thẩm Tinh Vãn vụt tắt. Nàng ngẩng đầu, trong đôi mắt trong veo không một chút hoảng loạn, chỉ có sự lạnh lẽo như mặt hồ mùa đông. Nàng biết ngày này sớm muộn cũng sẽ tới.
“Vu oan biển thủ công quỹ? Một chiêu vừa cũ kỹ vừa hữu hiệu,” nàng bình thản nói, nhưng các ngón tay đã vô thức siết chặt lại.
“Ta sẽ cho người xử lý,” Yến Cảnh Hoán trấn an, giọng nói trầm ấm đầy tin cậy.
“Không,” Thẩm Tinh Vãn lắc đầu, ánh mắt sắc bén như dao. “Phòng thủ mãi sẽ có lúc sơ hở. Lần này, ta muốn chủ động tấn công.” Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, từng lời nói ra rõ ràng và quyết đoán. “Kiếp trước, Lại bộ Thượng thư Vương Tùng vì tham ô mà bị ngự sử vạch tội, nhưng ông ta đã nhanh chân đẩy một thuộc hạ ra thế mạng. Ta biết nơi ông ta cất giấu cuốn sổ sách ghi chép những khoản hối lộ và tài sản bất chính.”
Nàng ngừng lại, hít một hơi sâu. “Vương Tùng có một ngoại thất ở ngõ Hoa Khai phía Tây thành. Trong thư phòng ở đó có một mật thất, cất giấu một cuốn sổ bìa đen. Chỉ cần có nó trong tay, không chỉ lật đổ được Vương Tùng, mà còn có thể kéo theo một loạt quan viên trong phe cánh của Thái hậu.”
Yến Cảnh Hoán lặng yên lắng nghe, trong mắt ánh lên sự kinh ngạc và thán phục. Nàng không chỉ thông minh, mà còn có sự quyết đoán và tàn nhẫn khiến người khác phải kiêng dè. Hắn nhìn thấy sự mệt mỏi thoáng qua trong đáy mắt nàng khi phải nhớ lại những ký ức đau buồn.
Bất chợt, một chiếc áo choàng lông cáo ấm áp được khoác lên vai nàng. Thẩm Tinh Vãn giật mình, quay lại thì thấy Yến Cảnh Hoán đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào. Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng siết nhẹ chiếc áo choàng.
“Chuyện này có ta,” hắn nói, giọng điệu không phải là một lời hứa hẹn, mà là một sự thật hiển nhiên.
Một dòng nước ấm bất chợt lan tỏa trong lồng ngực đã nguội lạnh của Thẩm Tinh Vãn. Cảm giác được che chở, được bảo vệ này thật xa lạ, nhưng lại khiến nàng không muốn đẩy ra. Nàng khẽ gật đầu, lần đầu tiên để lộ ra một tia mềm yếu.
—
Trong góc sâu nhất của địa lao ẩm ướt, Đường Lâm Nhi co ro trên đống rơm bẩn thỉu. Mùi ẩm mốc và xú uế xộc thẳng vào mũi, tiếng chuột chạy sột soạt bên tai khiến cô ta không đêm nào ngủ yên. Y phục gấm vóc ngày nào giờ đã rách nát, khuôn mặt xinh đẹp lấm lem, chỉ còn lại đôi mắt trũng sâu đầy tơ máu và sự oán hận.
Cô ta không hiểu, tại sao Ngụy Tử Lân lại bỏ mặc cô ta ở nơi quỷ quái này? Chẳng phải hắn đã hứa hẹn sẽ cho cô ta tất cả sao?
Đúng lúc này, hai tên cai ngục đi tuần ngang qua, tiếng nói của chúng vọng vào tai cô ta.
“Nghe gì chưa? Sắp có hỷ sự lớn đấy. Hoàng thượng đã ban hôn cho Nhiếp Chính Vương và đích nữ Thẩm gia rồi. Lễ cưới được định vào tháng sau.”
“Thật sao? Thẩm tiểu thư đó đúng là có phúc khí. Bị Tam hoàng tử từ hôn, lại tìm được chỗ dựa vững chắc hơn!”
“Suỵt! Nói nhỏ thôi, muốn chết à…”
Những lời nói đó như những nhát dao đâm thẳng vào tim Đường Lâm Nhi. Thẩm Tinh Vãn… kẻ mà cô ta căm ghét nhất, lại sắp trở thành Nhiếp Chính Vương phi cao quý? Còn cô ta thì phải mục rữa ở nơi tăm tối này?
Không! Không thể nào! Sự ghen tị và tuyệt vọng điên cuồng dâng lên, nhấn chìm lý trí của Đường Lâm Nhi. Cô ta không thể chết một mình, càng không thể để Thẩm Tinh Vãn sống tốt như vậy.
“Aaaaaa!” Cô ta điên cuồng lao đến cửa sắt, ra sức lay mạnh. “Thả ta ra! Thả ta ra! Ta có bí mật của Tam hoàng tử! Bí mật động trời! Cho ta gặp người có thể quyết định! Ta muốn lập công chuộc tội!”
Tiếng la hét ai oán của cô ta vang vọng khắp địa lao, khiến những tên cai ngục phải nhìn nhau kinh ngạc.
—
Đêm đó, một bóng đen nhanh như cắt rời khỏi Nhiếp Chính Vương phủ, hòa vào màn đêm dày đặc của kinh thành.
Tại phủ của Ngự sử đài, Thiết diện ngự sử Ngô Sĩ Khiêm, người nổi tiếng liêm chính và cứng rắn, đang chuẩn bị đi nghỉ thì một mũi tên cắm phập vào cột gỗ trước thư phòng. Gắn trên mũi tên là một bức thư không đề tên người gửi.
Ông cẩn trọng mở ra xem, chỉ thấy bên trong ghi vài dòng ngắn gọn, chỉ rõ địa chỉ một căn nhà ở ngõ Hoa Khai và vị trí của một mật thất.
Ngô Sĩ Khiêm đọc xong, hai hàng lông mày rậm nhíu chặt lại. Đôi mắt cương trực của ông ánh lên sự nghiêm trọng và quyết đoán. Ông biết rõ, nếu những gì trong thư là sự thật…
Một cơn bão tố mới trên triều đình, xem ra sắp nổi lên.
