Chương 10 : Sóng Ngầm Thành Ngu Dương
Bóng tối bao trùm căn phòng của Cảnh Diên. Cậu ngồi bất động trên chiếc ghế gỗ cứng, lưng thẳng tắp, tựa như một pho tượng tạc từ băng giá. Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua song cửa sổ, chiếu lên lưỡi dao găm sắc lẻm trong tay cậu. Cậu đang lau nó, một cách chậm rãi, tỉ mỉ, như thể đó là việc duy nhất có ý nghĩa trên đời. Mỗi một đường lau đều mang theo sự tập trung tuyệt đối, nhưng cũng ẩn chứa một nỗi bất an đang cuộn trào bên trong.
Thẩm Thục Vân đứng bên ngoài, tay bưng một khay thức ăn nhỏ. Nàng đã đứng đó một lúc lâu. Phứ Nương đã hai lần mang thức ăn đến rồi lại mang đi, khuôn mặt hiền hậu đầy lo lắng. Cậu bé đã tự nhốt mình trong phòng từ lúc chiều. Nàng biết, cuộc chạm trán với Vũ Văn Diệu đã như một nhát dao xé toạc vết sẹo cũ, khiến những ký ức đau đớn và tủi nhục ùa về.
Nàng hít một hơi thật sâu, gõ nhẹ vào cửa. “Cảnh Diên, là ta đây.”
Không có tiếng trả lời.
Nàng đẩy nhẹ cửa bước vào. Không khí trong phòng lạnh lẽo và ngột ngạt. Nàng đặt khay thức ăn lên bàn, thắp một ngọn nến. Ánh nến ấm áp xua đi một phần bóng tối, chiếu lên gương mặt góc cạnh của cậu bé. Cậu vẫn không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt khẽ động, phản chiếu ánh lửa lập lòe.
Thẩm Thục Vân không nhắc lại chuyện ở khu chợ. Nàng biết những lời an ủi sáo rỗng lúc này đều vô dụng. Nàng kéo một chiếc ghế, ngồi đối diện cậu, giọng nói nhẹ nhàng như nước chảy.
“Ta đang nghĩ, ‘Xuân Ý Các’ của chúng ta không thể chỉ có một mình Ngọc Nhan Cao. Ta định sẽ bào chế thêm một loại son môi, làm từ cánh hoa hồng và sáp ong, có thể giữ ẩm và làm môi hồng hào tự nhiên. Ngươi thấy sao?”
Cậu vẫn im lặng, nhưng lưỡi dao trong tay đã ngừng di chuyển.
Nàng tiếp tục, như thể đang tự nói với chính mình. “Rồi cả phấn thơm nữa. Ta muốn tạo ra một mùi hương độc nhất, không giống bất kỳ loại nào trên thị trường. Một mùi hương thanh khiết như sương sớm trên lá sen, lại có chút ấm áp của gỗ đàn hương. Một mùi hương mà khi người ta ngửi thấy, sẽ cảm thấy lòng mình thanh thản.”
Nàng say sưa nói về những kế hoạch tương lai, về một “Xuân Ý Các” sẽ trở thành một thương hiệu độc nhất vô nhị. Ánh mắt nàng lấp lánh niềm tin và hy vọng, thắp sáng cả căn phòng tăm tối. Nàng không nhìn cậu, nhưng mỗi lời nàng nói ra đều là dành cho cậu. Nàng muốn cậu biết rằng, quá khứ đã ở lại phía sau, còn tương lai của họ thì vô cùng rực rỡ.
Cuối cùng, cậu cũng lên tiếng, giọng nói khàn khàn. “Ngươi… không sợ ta sao?”
Ánh mắt cậu nhìn thẳng vào nàng, chứa đầy sự dò xét và một tia tổn thương sâu sắc. “Lúc ở chợ, ta đã muốn giết hắn.”
“Ta biết.” Thẩm Thục Vân bình thản đáp. Nàng đặt tay lên bàn tay đang nắm chặt chuôi dao của cậu. Bàn tay ấy lạnh như băng. “Nhưng ngươi đã không làm. Ngươi đã lựa chọn. Cảnh Diên, ngươi không còn là đứa trẻ bất lực ở Hầu phủ nữa. Ngươi bây giờ là Vương Cảnh Diên, là đệ đệ của ta, là người nhà của ‘Xuân Ý Các’. Ngươi có chúng ta.”
Bàn tay cậu khẽ run lên. Lớp băng giá trong mắt dường như có dấu hiệu tan chảy.
“Ăn chút gì đi,” nàng đẩy đĩa bánh bao nóng hổi về phía cậu. “Ngươi không ăn, Phứ Nương sẽ lo lắng lắm đấy.”
Cảnh Diên nhìn đĩa bánh bốc khói nghi ngút, rồi lại nhìn người con gái trước mặt. Lần đầu tiên, cậu cảm nhận được một thứ gọi là “hơi ấm gia đình”. Cậu chậm rãi buông con dao găm xuống, cầm lấy một chiếc bánh bao, và đưa lên miệng.
Trong khi đó, sự thành công của “Xuân Ý Các” đã khuấy động một con sóng ngầm trong giới kinh doanh mỹ phẩm ở thành Ngu Dương. Đối thủ lớn nhất của họ, “Bách Hoa Phường”, một thương hiệu lâu đời do Triệu phu nhân, vợ của đô úy thành Ngu Dương chống lưng, bắt đầu cảm thấy bị đe dọa.
Triệu phu nhân là một người đàn bà quen thói bá đạo. Thấy không thể cạnh tranh về chất lượng, bà ta quyết định dùng thủ đoạn bẩn. Một tin đồn ác ý bắt đầu lan truyền: “Xuân Ý Các” sử dụng một loại tà thuật, dùng những nguyên liệu không trong sạch để bào chế sản phẩm, giúp người ta đẹp lên nhanh chóng nhưng sau một thời gian, da mặt sẽ bị hủy hoại, thối rữa.
Tin đồn lan đi rất nhanh, gây hoang mang trong giới phu nhân, tiểu thư. Để tăng thêm sức nặng cho lời đồn, Triệu phu nhân đã thuê một người đàn bà tên là Lý thị, cho ả một số tiền lớn và một loại thuốc độc sẽ khiến da mặt ả lở loét tạm thời, để ả đến trước cửa “Xuân Ý Các” gây náo loạn.
Sáng hôm đó, khi “Xuân Ý Các” vừa mở cửa, Lý thị đã xông đến, tóc tai rũ rượi, mặt mày che kín dưới lớp khăn, khóc lóc thảm thiết. Ả ta giật tấm khăn che mặt xuống, để lộ ra một gương mặt sưng tấy, lở loét đáng sợ.
“Trời ơi! ‘Xuân Ý Các’ hại người! Mọi người xem đi! Tôi chỉ dùng Ngọc Nhan Cao của họ có mấy ngày mà ra nông nỗi này đây!” Ả gào lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trên con hẻm.
Vương An Tế và Phứ Nương vội vàng chạy ra, mặt biến sắc. Thẩm Thục Vân cũng bước ra, nàng nhìn gương mặt của Lý thị, nhíu mày. Với kiến thức y thuật của mình, nàng biết đây không phải là do dị ứng mỹ phẩm, mà rõ ràng là do trúng độc. Nàng bình tĩnh đề nghị được xem mạch và kiểm tra miễn phí cho Lý thị, nhưng ả ta một mực từ chối, chỉ lăn ra đất ăn vạ, la lối om sòm.
Sự việc gây ra một chấn động lớn. Cửa hàng buộc phải tạm thời đóng cửa. Vương An Tế và Phứ Nương lo lắng như ngồi trên đống lửa.
Cảnh Diên đứng trong góc, chứng kiến tất cả. Cậu thấy được sự mệt mỏi và phiền muộn thoáng qua trong mắt Thẩm Thục Vân. Cậu biết nàng có thể giải quyết được, nhưng cậu không muốn nàng phải bận tâm vì những chuyện bẩn thỉu này. Một luồng sát khí lạnh lẽo lại dâng lên trong đôi mắt cậu.
Đêm đó, khi cả thành Ngu Dương đã chìm vào giấc ngủ, một bóng đen lặng lẽ rời khỏi “Xuân Ý Các”. Cảnh Diên di chuyển trong bóng tối như một con mèo hoang, không một tiếng động. Cậu dễ dàng tìm ra nơi ở của Lý thị trong một khu nhà trọ tồi tàn.
Cậu không vào bằng cửa chính. Cậu như một làn khói, lướt qua cửa sổ, xuất hiện trong phòng Lý thị. Ả đàn bà đang đếm lại số tiền thưởng mà Triệu phu nhân cho, khuôn mặt đầy vẻ tham lam.
“Tiền nhiều thật đấy.”
Một giọng nói lạnh như băng vang lên từ trong bóng tối khiến Lý thị giật bắn mình, suýt nữa thì hét lên. Một con dao găm đã kề sát vào cổ ả.
“Suỵt.” Cảnh Diên ra hiệu, đôi mắt trong bóng đêm sáng lên một cách đáng sợ.
Lý thị sợ đến mức hồn vía lên mây, toàn thân run rẩy. Cậu bé trước mặt ả tỏa ra một luồng khí chết chóc khiến ả không thở nổi.
Cảnh Diên không cần phải tra hỏi nhiều. Cậu chỉ lẳng lặng lấy ra một vật từ trong tay áo. Đó là một chiếc lệnh bài nhỏ bằng gỗ đen, trên đó khắc một con sói bạc – biểu tượng của đám ám vệ thân cận nhất trong Định Viễn Hầu phủ.
“Ngươi… ngươi là người của Hầu phủ?” Lý thị lắp bắp, nỗi kinh hoàng tột độ hiện lên trong mắt.
Cảnh Diên không đáp. Cậu chỉ dùng lưỡi dao găm, nhẹ nhàng cắt đứt một lọn tóc của ả. Lọn tóc rơi xuống đất. Lưỡi dao vẫn kề sát yết hầu ả, lạnh buốt.
Sáng hôm sau, Lý thị quỳ trước cửa “Xuân Ý Các”, dập đầu nhận tội, khai ra toàn bộ sự thật rằng mình đã được Triệu phu nhân của “Bách Hoa Phường” thuê để hãm hại cửa hàng. Vụ việc được làm sáng tỏ, danh tiếng của “Xuân Ý Các” không những được phục hồi mà còn vang dội hơn trước.
Tại phủ đô úy, Triệu phu nhân đang tức giận đập phá đồ đạc. Bỗng một người hầu mang vào một chiếc hộp quà. Bà ta mở ra, bên trong là một con mèo đen đã chết, và một tờ giấy chỉ có một chữ duy nhất: “Lặng”. Triệu phu nhân sợ đến mức ngã ngồi xuống ghế, mặt trắng bệch. Bà ta biết, đây là một lời cảnh cáo.
Trong “Xuân Ý Các”, Thẩm Thục Vân nhìn Cảnh Diên. Nàng biết cậu đã làm gì đó. Nàng không hỏi, chỉ lặng lẽ rót cho cậu một tách trà nóng.
“Thành Ngu Dương này, vẫn là quá nhỏ bé.” Nàng nói, ánh mắt nhìn ra xa xăm. “Những con sóng ngầm ở đây quá nông cạn và bẩn thỉu. Chúng ta cần một vùng biển lớn hơn.”
Nàng quay sang nhìn mọi người. “Ta quyết định rồi. Chúng ta sẽ đến Sóc Châu. Mở một ‘Xuân Ý Các’ ở đó, một nơi thực sự thuộc về chúng ta.”