Chương 6 : Tác Phẩm Đầu Tay

Tiếng máy may “Bươm bướm” màu đen bóng đứng trang trọng trên chiếc bàn gỗ, im lìm nhưng sẵn sàng cất lên bản giao hưởng của sự sáng tạo. Với Miêu Tú Tú, nó không chỉ là một công cụ, mà là cây đũa thần có thể biến vải vóc bình thường thành những tác phẩm nghệ thuật, và quan trọng hơn, biến đổi cuộc đời cô. Cô không lãng phí một giây nào. Ngay sáng hôm sau, cô đã có mặt tại Cửa hàng Dịch vụ quân khu.

Lần này, cô không chỉ mua sắm cho bản thân. Cô đi thẳng đến quầy vải, nơi mà vài ngày trước cô chỉ dám đứng nhìn.

“Chào cô,” người bán hàng trung niên nhận ra cô ngay. “Hôm nay mua gì thế cô gái?”

“Cháu muốn mua vải may áo sơ mi nam,” Tú Tú nói dứt khoát, đôi mắt chuyên nghiệp của cô lướt nhanh qua các súc vải. “Loại vải kate trắng này tốt không cô?”

Cô cầm lấy mép vải, dùng ngón tay vê nhẹ để cảm nhận chất liệu. Hành động tự nhiên và thuần thục của cô khiến người bán hàng có chút ngạc nhiên. “Loại này là tốt nhất ở đây rồi đấy. Vải mịn, thấm mồ hôi, sĩ quan trên khu này toàn dùng loại này may sơ mi thôi.”

“Vậy cô cắt cho cháu hai mét.” Tú Tú tính toán, hai mét là đủ cho một chiếc áo sơ mi nam và vẫn còn dư một chút để phòng hờ. Sau đó, cô tỉ mỉ chọn chỉ may cùng màu, một vỉ cúc áo bằng vỏ trai có độ bóng nhẹ, và cả một cuộn keo dựng cổ áo chuyên dụng. Mọi lựa chọn đều cho thấy sự am hiểu và cẩn thận, hoàn toàn không giống một người mới học may.

Trên đường về, cô ghé qua nhà chị Lý. Thấy chị đang ngồi vá lại chiếc áo cho con trai, Tú Tú liền ngồi xuống bên cạnh.

“Chị Lý, em mới mua được máy may. Em định may thử cho chồng em chiếc áo sơ mi, nhưng mà lâu rồi không làm, tay nghề còn non quá. Chị có kinh nghiệm, chỉ cho em vài đường được không ạ?” Cô khiêm tốn nhờ vả.

Chị Lý nghe vậy thì mừng rỡ. “Ôi dào, có gì đâu mà chỉ. Em cứ làm đi, chỗ nào không biết thì cứ chạy qua hỏi chị. Có máy may là sướng rồi, tha hồ may vá. Cần chị giúp cắt rập không?”

“Dạ thôi, em tự làm thử trước xem sao ạ. Em cảm ơn chị nhiều.”

Về đến nhà, cô không bắt tay vào may ngay. Bước đầu tiên của một nhà thiết kế chuyên nghiệp luôn là xử lý chất liệu. Cô đem tấm vải trắng đi ngâm nước rồi phơi khô. Đây là công đoạn co vải, để đảm bảo chiếc áo sau khi may xong và giặt sẽ không bị co rút, mất dáng. Chu Bắc Ký lúc đi qua, thấy cô đang cẩn thận phơi tấm vải trắng dưới nắng, trong lòng không khỏi có chút thắc mắc, nhưng anh không hỏi.

Sau khi vải khô, cô dùng bàn là con gà cũ kỹ là phẳng phiu từng li. Căn phòng nhỏ bỗng chốc biến thành một xưởng may mini. Vì không có bàn cắt chuyên dụng, cô trải một tấm vải lót sạch sẽ ra giữa sàn nhà, rồi trải tấm vải trắng lên trên.

Cô lấy một chiếc áo sơ mi cũ của Chu Bắc Ký ra làm mẫu để đo các thông số cơ bản: vòng cổ, vòng ngực, chiều dài tay, chiều rộng vai. Nhưng cô không sao chép y nguyên. Dựa trên bản phác thảo, cô điều chỉnh lại các số đo, tạo ra một phom dáng hoàn toàn mới, vừa vặn và tôn dáng hơn. Từng đường phấn may được kẻ lên mặt vải một cách chính xác đến từng milimet. Cây kéo sắc bén lướt đi trên mặt vải, âm thanh “xoẹt xoẹt” đều đặn, dứt khoát. Những mảnh vải được cắt ra, hoàn hảo, không một đường tưa.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô ngồi vào chiếc máy may. Bàn chân khẽ nhấn lên bàn đạp, bánh xe bắt đầu quay, và tiếng máy “rì rầm, rì rầm” đều đặn vang lên. Âm thanh đó, đối với Diêu Già, chính là bản nhạc quen thuộc và say mê nhất. Nó át đi sự im lặng ngột ngạt của căn nhà, thay thế bằng âm thanh của lao động, của sự sống và của hy vọng.

Chu Bắc Ký trở về vào buổi chiều. Anh chưa vào nhà đã nghe thấy tiếng máy may đều đặn vọng ra. Anh khựng lại một chút, rồi khẽ khàng mở cửa. Anh thấy cô đang ngồi trước máy may, lưng thẳng, hai tay nhẹ nhàng đưa mảnh vải dưới mũi kim. Ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, phủ một lớp vàng óng lên mái tóc và bờ vai cô. Gương mặt cô tập trung cao độ, đôi môi khẽ mím lại, toát lên một vẻ đẹp nghiêm túc và say mê lạ thường.

Đó không còn là cô vợ quê mùa, nhút nhát mà anh biết. Người phụ nữ trước mặt anh lúc này giống như một nghệ nhân đang toàn tâm toàn ý cho tác phẩm của mình. Anh đứng lặng ở cửa, không nỡ làm phiền. Anh cứ đứng đó, quan sát cô, một cảm giác thán phục chưa từng có len lỏi trong lòng. Anh nhận ra, anh chưa bao giờ thực sự biết người phụ nữ này.

Những ngày tiếp theo, tiếng máy may trở thành âm thanh chủ đạo trong căn nhà nhỏ. Nó vang lên đều đặn mỗi ngày, như nhịp đập của một trái tim vừa được hồi sinh. Chu Bắc Ký dần quen với âm thanh đó. Thậm chí, có lúc không nghe thấy, anh lại cảm thấy thiếu vắng. Anh không còn ở lỳ trong phòng làm việc, thỉnh thoảng anh lại đi ra ngoài, lặng lẽ quan sát cô làm việc, rồi lại lặng lẽ quay vào. Anh không nói, cô cũng không hỏi, nhưng một sự kết nối vô hình nào đó đang dần được hình thành giữa họ.

Năm ngày sau, chiếc áo sơ mi đã hoàn thành, sớm hơn thời hạn hai ngày.

Nó được treo ngay ngắn trên chiếc mắc áo. Màu trắng tinh khôi, đường may thẳng tắp, đều đặn như kẻ chỉ. Cổ áo được dựng keo cứng cáp, đứng dáng. Hàng cúc vỏ trai được đơm cẩn thận, chắc chắn. Mọi chi tiết, từ đường vắt sổ bên trong cho đến chiếc túi ngực nhỏ, đều hoàn hảo không một tì vết. Nó trông còn đẹp và tinh xảo hơn bất kỳ chiếc áo nào được bán trong cửa hàng bách hóa.

Tối hôm đó, sau bữa cơm, Miêu Tú Tú lấy chiếc áo xuống. Cô đứng trước mặt anh, hai tay nâng niu tác phẩm đầu tay của mình, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào.

“Xong rồi. Anh mặc thử đi.”

Giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin. Chu Bắc Ký nhìn chiếc áo, rồi lại nhìn cô. Anh có thể cảm nhận được chất lượng của nó chỉ qua ánh mắt. Anh nhận lấy chiếc áo từ tay cô, cảm giác vải mềm mại và mát rượi. Anh không nói gì, cầm chiếc áo đi vào phòng ngủ.

Không khí như ngưng đọng lại. Miêu Tú Tú đứng ngoài chờ đợi, trái tim đập nhanh hơn một chút. Đây là khoảnh khắc quyết định.

Vài phút sau, Chu Bắc Ký bước ra.

Miêu Tú Tú khẽ nín thở. Chiếc áo sơ mi như được sinh ra để dành cho anh. Nó vừa vặn đến hoàn hảo, ôm lấy bờ vai rộng và vững chãi, thắt lại ở phần eo săn chắc, tôn lên trọn vẹn vóc dáng của một người lính. Màu trắng tinh khôi tương phản với làn da rám nắng của anh, khiến anh trông càng thêm nam tính và lịch lãm. Chiếc áo không chỉ là một trang phục, nó còn làm toát lên khí chất ưu tú vốn có của anh.

Anh đứng trước tấm gương duy nhất trên cánh tủ, xoay người qua lại. Anh nhìn mình trong gương, và lần đầu tiên, sự kinh ngạc không thể che giấu hiện rõ trong đôi mắt lạnh lùng của anh. Anh chưa bao giờ mặc một chiếc áo sơ mi nào vừa vặn và thoải mái đến thế.

Anh quay lại, nhìn thẳng vào Miêu Tú Tú. Ánh mắt anh không còn là sự hoài nghi hay dò xét, cũng không đơn thuần là sự ngạc nhiên. Trong đó, có sự thán phục, sự công nhận, và một cảm xúc phức tạp nào đó mà chính anh cũng không thể gọi tên.

“Rất đẹp,” anh nói, giọng nói trầm ấm, chân thành. “Cảm ơn cô.”

Hai chữ “cảm ơn” được thốt ra một cách tự nhiên, không một chút gượng ép. Miêu Tú Tú mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ như nắng mai. Cô biết, từ giờ phút này, vị thế của cô trong căn nhà này, và trong lòng người đàn ông này, đã hoàn toàn thay đổi. Phép thử đã kết thúc, và cô là người chiến thắng tuyệt đối.

 




LIÊN HỆ ADMIN