Chương 5 : Tân Đế Đăng Cơ

Tang lễ của tiên đế được cử hành theo nghi thức long trọng nhất. Suốt những ngày quốc tang, Yến Vô Song đứng ra lo liệu mọi việc. Nàng không khóc lóc bi thương như những nữ quyến khác. Thay vào đó, nàng bình tĩnh, lạnh lùng và hiệu quả đến đáng kinh ngạc. Nàng sắp xếp các nghi lễ, tiếp đón các phái đoàn đến viếng, trấn an các đại thần trong triều. Dáng vẻ vững chãi của nàng trong cơn bão tố đã trở thành một cột trụ tinh thần cho cả hoàng cung đang hoang mang. Nhiều vị lão thần nhìn nàng, trong lòng không khỏi cảm thán, nếu Trưởng công chúa là một hoàng tử, Khương Quốc ắt sẽ có một bậc thánh quân.

Sau khi lễ an táng kết thúc, Thái tử Yến Tự Lễ chính thức đăng cơ, lấy niên hiệu là Đại Khánh. Chàng là một tân đế trẻ tuổi, đầy hoài bão, mong muốn dùng nhân nghĩa để trị vì thiên hạ, mở ra một thời kỳ thịnh vượng. Trong những ngày đầu lên ngôi, chàng vô cùng tin tưởng và dựa dẫm vào người chị gái tài ba của mình. Hai chị em thường xuyên cùng nhau bàn luận việc triều chính trong thư phòng, mối quan hệ so với trước kia thân thiết hơn bao giờ hết.

Vô Song tận dụng triệt để cơ hội này. Nàng không trực tiếp can thiệp, mà chỉ khéo léo gợi ý, dùng những điển tích lịch sử và cả “giấc mộng kim long” để nhắc nhở em trai về việc củng cố quốc phòng, tích trữ lương thảo, và đặc biệt là phải cảnh giác với các nước láng giềng. Yến Tự Lễ đối với những lời khuyên của chị đều răm rắp nghe theo.

Trong khi đó, Ân Triệt, kẻ vẫn đang bị giữ lại kinh thành với thân phận con tin, nhận thấy thời cơ của mình đã đến. Tân đế Yến Tự Lễ là một người yêu văn chương, trọng kẻ sĩ, khác hẳn với tiên đế đa nghi và Yến Tự Toàn thô lỗ. Ân Triệt bắt đầu tìm cách tiếp cận vị vua trẻ. Hắn không dùng mưu kế thâm sâu, mà dùng chính sở trường của mình: tài văn chương và khả năng đàm đạo.

Hắn thường “tình cờ” gặp gỡ Yến Tự Lễ trong ngự hoa viên, cùng nhau bình thơ, luận bàn về triết lý nhân sinh. Hắn tỏ ra mình là một hoàng tử bất hạnh, bị cuốn vào vòng xoáy chính trị của Tề Quốc, một người yêu hòa bình và ngưỡng mộ văn hóa của Khương Quốc. Hắn vẽ nên một viễn cảnh tươi đẹp, rằng nếu hắn có thể trở về Tề Quốc, hắn nhất định sẽ thuyết phục phụ hoàng mình kết tình bang giao vĩnh viễn với Khương Quốc, cùng nhau tạo nên một thời kỳ hòa bình cho bách tính.

Những lời lẽ đó đã đánh trúng vào trái tim đầy lý tưởng của Yến Tự Lễ. Chàng bắt đầu xem Ân Triệt không phải là một mối họa, mà là một tri kỷ, một đồng minh tiềm năng. Chàng cho rằng lời trăng trối của Phụ hoàng có phần quá đa nghi, rằng giam cầm một con người tài hoa như Ân Triệt là một hành động bất nhân. Ý nghĩ thả Ân Triệt về nước bắt đầu nhen nhóm trong lòng vị vua trẻ.

Mọi động tĩnh của Ân Triệt đều không qua được mắt Vô Song. Khi những tai mắt nàng cài cắm báo lại về mối giao hảo ngày càng thân thiết giữa em trai và kẻ thù, nàng biết mình không thể ngồi yên.

Nàng tìm đến thư phòng, nơi Yến Tự Lễ đang cùng Ân Triệt đánh cờ. Thấy nàng đến, Ân Triệt vội hành lễ rồi khéo léo xin cáo lui. Đợi hắn đi khuất, Vô Song mới cất giọng, lạnh như băng.

“Hoàng đệ, đệ đã quên lời dặn của Phụ hoàng rồi sao?”

Yến Tự Lễ thoáng giật mình, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ uy nghiêm của một bậc đế vương. “Trưởng tỷ, ý tỷ là sao? Trẫm và Ân Triệt chỉ là bạn bè văn chương, cùng nhau đàm đạo.”

“Bạn bè?” Vô Song cười khẩy. “Ân Triệt là một con sói đội lốt cừu. Phụ hoàng đã cảnh báo, tuyệt đối không được thả hổ về rừng. Sao đệ lại có thể dễ dàng tin lời một kẻ như vậy?”

Đây là lần đầu tiên hai chị em đối đầu trực diện về chính sự. Yến Tự Lễ cảm thấy chị gái quá độc đoán, quá đa nghi. Chàng cũng muốn chứng tỏ bản lĩnh của mình.

“Trưởng tỷ!” Giọng chàng cao hơn. “Trẫm mới là vua của Khương Quốc! Trẫm có cách nhìn nhận của riêng mình. Ân Triệt chỉ là một thư sinh yếu đuối, hắn có thể gây ra sóng gió gì chứ? Trẫm tin rằng dùng nhân nghĩa để cảm hóa hắn còn tốt hơn là dùng vũ lực để giam cầm. Đây mới là đạo của bậc thánh quân!”

Vô Song nhìn sâu vào mắt em trai, nàng thấy trong đó sự ngây thơ, lý tưởng, và cả một chút tự phụ của tuổi trẻ. Nàng biết, lời nói lúc này đã vô dụng. Nàng chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: “Mong rằng đệ sẽ không phải hối hận vì sự ‘nhân nghĩa’ của mình.” rồi quay người rời đi.

Cuộc tranh cãi này đã khoét sâu vào vết rạn nứt giữa hai người. Yến Tự Lễ cảm thấy bị chị gái xem thường, còn Vô Song lại đau lòng vì sự ngây thơ chính trị của em trai. Bị sự tự ái và những lời đường mật của Ân Triệt tác động, Yến Tự Lễ đã đi một nước cờ định mệnh.

Một tuần sau, vào một đêm khuya, Vô Song nhận được tin báo khẩn: Ân Triệt đã biến mất khỏi phủ đệ. Cùng lúc đó, cổng thành phía Đông đã được mở theo mật lệnh của hoàng đế. Hắn đã thực sự trốn thoát.

Cơn thịnh nộ bùng lên trong lồng ngực Vô Song, dữ dội hơn bất cứ ngọn lửa nào. Đây không chỉ là một sai lầm chính trị, đây là một sự phản bội trắng trợn đối với di huấn của Phụ hoàng.

Nàng không nói một lời, mặc lại bộ triều phục, tay cầm chắc cây Ngân Giao trường tiên, sải bước đến thẳng nơi Yến Tự Lễ đang phê duyệt tấu chương. Sát khí tỏa ra từ người nàng khiến tất cả thị vệ và thái giám đều sợ hãi dạt ra.

Nàng xông thẳng vào đại điện. Yến Tự Lễ thấy nàng, trong lòng vừa có chút chột dạ, vừa có chút tự hào vì cho rằng mình đã làm một việc đúng đắn.

“Trưởng tỷ, sao tỷ lại…”

“CÂM MIỆNG!” Vô Song gầm lên, tiếng hét của nàng khiến cả đại điện rung chuyển. “Bệ hạ, người có biết người đã làm gì không?”

Nàng bước đến trước long án, tay giơ cao cây roi rồng. Ánh bạc của cây roi lóe lên dưới ánh nến, lạnh lẽo và chết chóc.

“Người đã làm trái di huấn của Tiên đế! Người đã thả hổ về rừng!” Giọng nàng rít lên qua kẽ răng.

“Trẫm…” Yến Tự Lễ đứng bật dậy, cố gắng biện minh. “Trẫm làm vậy là vì đại cục, vì muốn thể hiện sự nhân nghĩa của Khương Quốc ta…”

“Nhân nghĩa?” Vô Song cười một tiếng bi thương. “Sự nhân nghĩa của đệ sẽ đổi lại bằng máu của hàng vạn binh sĩ, bằng sự sụp đổ của cả một quốc gia! Tiên đế ban cho ta cây roi này, là để dạy dỗ một quân vương làm sai. Hôm nay, ta thay mặt Phụ hoàng, dạy cho Bệ hạ biết, thế nào là giang sơn xã tắc!”

“Vút! Chát!”

Cây roi bạc xé tan không khí, quất một đòn trời giáng lên lưng Yến Tự Lễ. Cả triều đình đang có mặt đều kinh hoàng đến chết lặng. Tiếng roi vang lên khô khốc, tàn nhẫn. Yến Tự Lễ ngã khuỵu xuống đất, long bào bị xé rách một mảng, máu tươi bắt đầu rỉ ra. Hắn sững sờ, đau đớn, nhục nhã, không thể tin được chị gái lại thực sự ra tay với mình.

Yến Vô Song đứng đó, sừng sững như một pho tượng chiến thần, cây roi trong tay vẫn còn run rẩy. Đôi mắt nàng rực lửa, không phải sự tức giận, mà là nỗi đau đớn và tuyệt vọng. Nàng đã dùng đến quyền lực tối thượng mà Phụ hoàng trao cho, nhưng cũng chính tay nàng đã quất một roi làm tan nát tình cảm chị em duy nhất mà nàng có.

Nàng đã thắng trong cuộc đối đầu này, nhưng nàng biết, Khương Quốc đã thua một bước cờ vô cùng quan trọng. Con hổ mang tên Ân Triệt, đã được chính tay em trai nàng thả về khu rừng của nó rồi.




LIÊN HỆ ADMIN