Chương 5 : Tẩy Tủy và Quyết Định Rời Đi
Trở lại thực tại, Mộ Thất vẫn không ngừng suy nghĩ về không gian sa mạc kỳ lạ kia. Một nơi nóng nực và khô cằn như vậy, rốt cuộc có thể dùng để làm gì? Lẽ nào nó chỉ là một món quà vô dụng mà ông trời ban cho sau khi cô trọng sinh? Cô không tin. Chắc chắn phải có bí mật nào đó mà cô chưa khám phá ra.
Quyết định thử nghiệm, Mộ Thất vào bếp, lấy một phần cơm canh nóng hổi mẹ vừa nấu và một lon nước ngọt ướp lạnh. Cô tập trung ý nghĩ, và chỉ trong nháy mắt, bát cơm và lon nước đã biến mất khỏi tay cô, xuất hiện lơ lửng giữa không trung trong sa mạc đỏ rực. Cô đoán rằng với nhiệt độ khủng khiếp bên trong, chỉ lát nữa thôi, cơm canh sẽ ôi thiu và nước ngọt sẽ nóng như nước sôi.
Trong lúc chờ đợi, Mộ Thất tiếp tục ra sân huấn luyện Sĩ Thụy Kỳ. Cô bé gầy gò, lầm lì nhưng lại có một sự kiên cường đáng kinh ngạc. Dưới sự ép buộc của Mộ Thất, cô bé từ một đứa trẻ chỉ biết sợ hãi đã dần trở nên dạn dĩ hơn, những động tác vung gậy cũng trở nên có lực và chuẩn xác. Dung Nguyệt thì không nỡ nhìn cảnh đó. Mỗi khi Mộ Thất huấn luyện xong, bà lại kéo cô bé vào nhà, dịu dàng xoa thuốc, đưa cho cô bé những món ăn ngon nhất. Tình thương của bà như một dòng nước ấm, từ từ chữa lành những vết thương cả về thể xác lẫn tinh thần cho đứa trẻ bất hạnh.
Khoảng một tiếng sau, Mộ Thất quay lại với thí nghiệm của mình. Cô nhắm mắt, tập trung ý nghĩ, và bát cơm cùng lon nước lại xuất hiện trên tay cô. Một làn hơi nóng hổi từ bát cơm bốc lên, y hệt như lúc cô vừa múc ra. Cô mở lon nước ngọt, áp lên má, vẫn là cảm giác mát lạnh quen thuộc.
Mộ Thất sững sờ.
Bên trong nóng như lò thiêu, nhưng mọi thứ bỏ vào lại không hề thay đổi. Nóng vẫn nóng, lạnh vẫn lạnh. Điều này có nghĩa là… thời gian bên trong không gian đã ngưng đọng!
Đây chính là một bảo vật vô giá trong thời tận thế! Có nó, cô có thể tích trữ một lượng lớn thực phẩm mà không bao giờ sợ hư hỏng. Sự thất vọng ban đầu của cô lập tức biến thành niềm vui sướng khôn xiết.
Cô quyết định tự mình vào trong không gian một lần nữa để tìm hiểu kỹ hơn. Vừa bước vào, cái nóng khủng khiếp lại ập đến. Mồ hôi túa ra như tắm, quần áo ướt sũng chỉ trong vài phút. Cô cảm thấy cơ thể mình như đang được thanh lọc trong một phòng xông hơi cực lớn. Khi không thể chịu đựng được nữa, cô vội vàng thoát ra.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Mộ Thất soi gương và kinh ngạc phát hiện ra một sự thay đổi. Làn da vốn có chút sạm đi vì phơi nắng mấy ngày nay đã trở nên trắng nõn, mịn màng hơn. Cơ thể cũng cảm thấy nhẹ nhõm và tràn đầy năng lượng, dị năng hệ phong trong người dường như cũng hoạt động trôi chảy hơn.
“Lẽ nào đây là tác dụng tẩy tủy trong truyền thuyết?” Mộ Thất lẩm bẩm. Người khác thì uống linh tuyền, còn cô thì phải vào “lò bát quái” để xông hơi. Dù quá trình có chút khổ sở, nhưng hiệu quả lại vô cùng rõ rệt.
Vài ngày tiếp theo trôi qua trong yên bình. Mộ Thất tiếp tục dọn dẹp zombie trong làng, Sĩ Thụy Kỳ thì ngày càng tiến bộ dưới sự huấn luyện của cô và sự chăm sóc của Dung Nguyệt. Một buổi chiều, Dung Nguyệt gọi Mộ Thất vào, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
“Thất Thất, con vào xem này.”
Mộ Thất bước vào phòng, thấy Sĩ Thụy Kỳ đang ngâm mình trong bồn tắm gỗ, mái tóc tém ướt sũng. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là, đứa trẻ này… rõ ràng là một cô bé!
Dung Nguyệt thở dài, giải thích: “Mẹ vừa giúp con bé tắm rửa mới phát hiện ra. Con bé nói, cha mẹ nó từ nhỏ đã bắt nó ăn mặc như con trai để luyện võ, mong nó mạnh mẽ hơn, không bị ai bắt nạt.”.
Mộ Thất lặng người. Hóa ra “cậu bé” kiên cường mà cô huấn luyện mấy ngày nay lại là một cô bé. Nghĩ đến việc mình đã đối xử tàn nhẫn với một đứa trẻ như vậy, trong lòng cô cũng có chút áy náy. Từ hôm đó, dù vẫn nghiêm khắc, nhưng thái độ của cô với Sĩ Thụy Kỳ đã dịu dàng hơn một chút.
Cuộc sống yên bình kéo dài được năm ngày. Một buổi tối, khi cả ba người đang ăn cơm, chiếc radio cũ kỹ chạy bằng pin mà Mộ Thất tìm được bỗng phát ra tiếng nói rè rè.
“… đây là đài phát thanh của thành phố… thông báo khẩn… Một đội cứu viện quân sự đã được thành lập và đang trên đường đến trung tâm thành phố… Tất cả những người sống sót xin hãy nhanh chóng tập trung về khu vực quảng trường trung tâm để chờ giải cứu… Xin nhắc lại…”.
Nghe thấy tin tức, Sĩ Thụy Kỳ và Dung Nguyệt đều lộ vẻ vui mừng. “Thất Thất, có quân đội đến cứu rồi! Chúng ta có nên đến đó không?” Dung Nguyệt hỏi.
Mộ Thất đặt bát cơm xuống, sắc mặt trở nên nghiêm trọng. Kiếp trước, cô cũng đã từng nghe thấy thông báo này. Vô số người đã đổ về thành phố với hy vọng được cứu rỗi, để rồi cuối cùng lại trở thành con mồi trong một cái bẫy còn lớn hơn.
“Không được.” Mộ Thất quả quyết.
“Tại sao?” Dung Nguyệt ngạc nhiên.
Mộ Thất không thể nói ra sự thật về việc mình trọng sinh. Cô chỉ có thể nắm lấy tay mẹ, ánh mắt đầy khẩn thiết. “Mẹ, mẹ còn nhớ giấc mơ của mẹ không? Con cũng đã mơ một giấc mơ tương tự. Con thấy rất nhiều người đến thành phố, nhưng rồi… một trận tuyết lớn màu xám rơi xuống. Mọi thứ đều biến đổi, zombie trở nên mạnh hơn, cây cối và động vật cũng trở nên đáng sợ. Đội cứu viện đó… họ không thành công.”.
Dung Nguyệt nhìn vào mắt con gái, thấy sự sợ hãi và kiên quyết trong đó. Bà nhớ lại giấc mơ kinh hoàng của mình. “Mẹ hiểu rồi. Chúng ta không đi.”.
Sự tin tưởng vô điều kiện của mẹ khiến Mộ Thất cảm thấy ấm lòng. Cô lấy ra một tấm bản đồ đã cũ. “Chúng ta không đến trung tâm thành phố, nhưng chúng ta cũng không thể ở lại đây mãi. Khoảng một tháng nữa, động thực vật ở đây sẽ biến dị, nơi này sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.” 1 Cô chỉ tay vào một địa điểm trên bản đồ. “Đây, thành phố T. Nơi này có một căn cứ quân sự lớn và một nhà máy quân sự. Đó mới là mục tiêu của chúng ta.” 2
Ánh mắt Dung Nguyệt và Sĩ Thụy Kỳ đều sáng lên. Cuối cùng, họ cũng đã có một mục tiêu rõ ràng.
Những ngày cuối cùng ở lại, Mộ Thất bắt đầu kế hoạch lớn nhất của mình. Lợi dụng lúc mẹ và Sĩ Thụy Kỳ không để ý, cô bí mật chuyển toàn bộ số vật tư khổng lồ trong bốn chiếc xe tải vào không gian của mình. Mỗi lần sử dụng không gian, cô đều cảm thấy kiệt sức, đầu óc đau như búa bổ, nhưng nhìn kho hàng trong không gian ngày một đầy lên, cô lại cảm thấy mọi sự mệt mỏi đều đáng giá.
Ngày thứ mười lăm, mọi thứ đã sẵn sàng. Chiếc xe việt dã được chất đầy những vật dụng cần thiết nhất. Không gian của Mộ Thất đã trở thành một kho tàng bí mật, chứa đựng niềm hy vọng sống sót của cả ba người. Họ đứng trước cổng căn tứ hợp viện, nhìn lại nơi đã cho họ sự bình yên ngắn ngủi.
Phía trước là một hành trình dài đầy rẫy hiểm nguy, nhưng lần này, Mộ Thất không còn đơn độc nữa.