Chương 12 : Thần tượng đã hôn tôi

“Gần đây em ngày nào cũng đúng giờ ra ngoài rồi quay về, rốt cuộc là đi đâu làm gì? Tốt nhất em nên nói thật đi Nguyễn Vãn Phong, anh không có nhiều kiên nhẫn đâu.” Triển Tây Nam nở một nụ cười thích thú, duỗi thẳng hai chân ngồi trên sofa, như một vị đế vương.

Nguyễn Vãn Phong không muốn để ý đến hắn, nhưng cũng không thể đi thẳng, cậu sắp quay xong rồi, không thể để xảy ra chuyện được. Triển Lăng Vân đã qua kỳ mẫn cảm mấy ngày mà không có dấu hiệu trở về, Nguyễn Vãn Phong đoán chắc là đi công tác rồi.

Nguyễn Vãn Phong nhét chiếc mũ trong túi vào sâu hơn, cậu không nhận ra Triển Tây Nam đã thấy hành động này của mình.

Đến trước mặt Triển Tây Nam, Nguyễn Vãn Phong nói: “Thời gian anh hai và anh ba đi du học, anh cả không thích trên người em có mùi lạ, nên em mới tắm rửa ở ngoài rồi mới về. Điều này đã thành thói quen, mỗi lần từ ngoài về em đều sẽ tắm.”

Sự gian xảo lóe lên trong mắt, Triển Tây Nam đưa tay nắm lấy Nguyễn Vãn Phong, đè cậu xuống sofa, tay kia nhanh chóng sờ vào túi của Nguyễn Vãn Phong. Chiếc mũ giấu trong túi bị Triển Tây Nam lôi ra, “Thứ em chột dạ chính là cái này đây, trong phòng em toàn là mùi tin tức tố của anh cả, anh biết. Nhưng mùi trên chiếc mũ này lại không phải của anh cả, mà là của một Alpha xa lạ, em nói xem nếu anh nói cho anh cả biết thì em sẽ thế nào.”

Trong lúc hoảng loạn, Nguyễn Vãn Phong đã hình dung ra, nếu Triển Lăng Vân biết được nhất định sẽ điều tra xem gần đây cậu đã làm gì. Lúc đó người xui xẻo không chỉ có cậu, mà còn có cả Lý Sở luôn bao che cho cậu, “Đừng! Đừng nói cho anh cả, em xin anh.” Nguyễn Vãn Phong hạ giọng.

Triển Tây Nam đứng dậy khỏi người cậu, tay mân mê chiếc mũ vừa tìm được trên người Nguyễn Vãn Phong.

Chiếc mũ trên tay hắn kiểu dáng rất bình thường, chỉ là một chiếc mũ rộng vành màu đen, có thể mua ở bất cứ đâu. Nguyễn Vãn Phong căng thẳng nhìn chiếc mũ đó, chỉ sợ Triển Tây Nam đi mách lẻo.

“Em đừng căng thẳng thế, anh không nói cho anh cả là được, nhưng em phải làm cho anh một việc. Nhớ là làm cho anh một việc.” Triển Tây Nam ném chiếc mũ trong tay cho Nguyễn Vãn Phong.

“Việc gì?”

Ánh mắt Triển Tây Nam hướng về phía nhà bếp, “Anh muốn ăn bánh quy em nướng, rất muốn.”

“Chỉ… đơn giản vậy thôi à?” Nguyễn Vãn Phong không hiểu nổi hắn, chỉ vì muốn ăn bánh quy cậu nướng mà lại đi giật chiếc mũ trong túi cậu để uy hiếp.

“Đúng, đơn giản vậy thôi, nhưng đối với em thì đơn giản. Còn đối với anh thì quả thực khó như lên trời, em chỉ từng nướng bánh quy cho anh cả, chưa bao giờ nướng cho anh.” Triển Tây Nam nghiến răng nói, rõ ràng hồi nhỏ Nguyễn Vãn Phong sợ Triển Lăng Vân nhất nhưng cũng nghe lời Triển Lăng Vân nhất.

Để Nguyễn Vãn Phong cũng nghe lời mình, Triển Tây Nam đã dùng đủ mọi cách để bắt nạt Nguyễn Vãn Phong, cố gắng khiến cậu nghe lời, nhưng đều không được, cuối cùng Nguyễn Vãn Phong vẫn chuyện gì cũng nghe theo Triển Lăng Vân.

Hắn ghen tị, rõ ràng là thú cưng nhỏ của hắn, tại sao lại cho người khác.

“Em có đi không?” Triển Tây Nam thúc giục.

Nguyễn Vãn Phong do dự một lúc, rồi chạy vào bếp bắt đầu bận rộn, dì Lý đứng bên cạnh nhìn mà lòng đau như cắt, cùng là trẻ con mà sao lại có đứa khác người như vậy.

Bánh quy vốn là tài sản riêng của Nguyễn Vãn Phong, là thứ cậu dùng để cứu mình trong cơn đói, nhưng lại bị Triển Lăng Vân phát hiện, hắn muốn chia một phần. Bây giờ ngay cả Triển Tây Nam cũng muốn chia một phần, trên đời này rất ít thứ thuộc về riêng Nguyễn Vãn Phong, ngay cả bánh quy cũng bị cướp mất.

Bánh quy nướng xong, Nguyễn Vãn Phong đặt lên đĩa, mang cho Triển Tây Nam, hắn nhìn đĩa bánh quy mình mong mỏi đã lâu rồi xem xét vài lần.

Nói: “Ngửi cũng thơm đấy.”

Dùng tay cầm một miếng bỏ vào miệng, tiếng nhai sột soạt, “Ngon, thảo nào anh cả thích ăn như vậy. Nguyễn Vãn Phong, sau này anh muốn ăn thì em phải nướng cho anh, nếu không anh sẽ nói cho anh cả.”

Nguyễn Vãn Phong siết chặt chiếc mũ trong tay không nói gì, cậu thề nhất định phải kiếm thật nhiều tiền để rời khỏi nhà họ Triển, từ đó không còn dính dáng gì đến nhà họ Triển nữa.

Ngày hôm sau, Nguyễn Vãn Phong mang chiếc mũ đã giặt sạch trả lại cho Khúc Tương Lí, nhận lại chiếc mũ của mình, Khúc Tương Lí đặt lên mũi ngửi ngửi, sắc mặt có chút không tốt. Anh phức tạp nhìn Nguyễn Vãn Phong, “Mùi của Alpha?”

Hầu Yến theo Tân Cần bước qua ngưỡng cửa, đến một khu rừng hẻo lánh, Tân Cần không ngừng xoay chuỗi tràng hạt trong tay, miệng niệm kinh văn gì không rõ. Hầu Yến nhìn xung quanh, hắn không hề nghi ngờ rằng tên đầu trọc trước mặt này sẽ giết mình ở đây.

Dù sao võ công của anh ta cũng cao hơn hắn rất nhiều, Hầu Yến đứng sau lưng Tân Cần kiên nhẫn chờ đợi nửa khắc, anh ta không có phản ứng gì.

Hầu Yến mất kiên nhẫn, rút thanh đao của mình ra đâm từ phía sau, Tân Cần nhanh chóng né tránh, nhảy lên cây bên cạnh. Nhìn xuống Hầu Yến từ trên cao, “Ngươi thật sự muốn giết ta đến vậy sao?”

Một nhát đâm không trúng, sắc mặt Hầu Yến rất khó coi, tức giận hét lên: “Không giết ngươi, đời này ta sẽ sống không yên ổn!”

Hai người như ánh sáng và bóng tối, làm tung bay cỏ vụn, mấy hiệp trôi qua, không ngoài dự đoán Hầu Yến đã thua.

Hắn ngã xuống đám cỏ, nôn ra một ngụm máu tươi, hắn khổ luyện nhiều năm vẫn thua, không thể tự tay giết chết con trai của kẻ thù. Có lỗi với mẹ, cũng có lỗi với sự vất vả của bản thân bao năm qua, hắn nhìn lên trời, một bầu trời bao la, thật tốt, nếu hắn là một con chim thì sẽ nhẹ nhõm biết bao.

Không cần phải sinh ra trong thù hận, hắn muốn sống vui vẻ cùng anh trai.

“Tân Cần, ngươi giết ta đi, hôm nay ngươi không giết ta, ngày mai ta cũng sẽ giết ngươi ư!!!”

Tân Cần không biết xuất hiện từ lúc nào, áp lên người Hầu Yến hôn cậu, môi răng giao nhau, không phân biệt được ai với ai.

Nguyễn Vãn Phong có thể cảm nhận được lưỡi của Khúc Tương Lí đang khuấy động trong miệng mình, nhưng bây giờ cậu đang trong trạng thái mơ màng, hoàn toàn không có phản ứng, vừa định chống cự thì Khúc Tương Lí đã cười tủm tỉm rời đi.

“Ngươi…” Hầu Yến không thể tin được nhìn Tân Cần, máu trong miệng vì nụ hôn cũng dính lên miệng anh ta.

Tân Cần hài lòng cười với người trước mặt, người này luôn muốn giết mình, nhưng anh ta lại không hề hay biết đã yêu người này.

“Hầu Yến, ta biết ngươi muốn giết ta, nhưng ngươi có từng nghĩ rằng có lẽ thù của ngươi đã báo xong từ lâu rồi, có lẽ ta không phải là kẻ thù của ngươi.” Giọng Tân Cần rất nhạt, máu trên khóe miệng khiến anh ta thêm một phần sát khí.

Hầu Yến bị những lời này của anh ta làm cho tức giận, chống tay ngồi dậy khỏi bãi cỏ, con dao trong tay chỉ thẳng vào Tân Cần: “Ngươi nói bậy! Dư gia ở Giang Nam chính là nơi sinh của ngươi trước khi nhập thế, ngươi đừng có nói bừa, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Hét xong Hầu Yến cảm thấy chóng mặt, trước mắt tối sầm rồi ngất đi, Tân Cần lặng lẽ thở dài, tiến lên bế Hầu Yến rời đi.

“Cắt! Cắt! Rất tốt!” Đạo diễn Giản phấn khích đứng bật dậy khỏi ghế.

Nguyễn Vãn Phong vẫn còn đắm chìm trong vai diễn, Khúc Tương Lí ôm cậu đang nhắm mắt, hai người đứng tại chỗ khoảng mười phút Khúc Tương Lí mới thoát vai. Nguyễn Vãn Phong vẫn như cũ, Khúc Tương Lí nuốt một ngụm nước bọt, máu giả trong miệng quả thực không ngon lắm.

Anh ôm Nguyễn Vãn Phong lắc lư hai cái, “Được chưa? Nếu còn chưa thoát vai thì tôi ôm cậu thêm một lúc nữa.”

Nói xong câu này Nguyễn Vãn Phong mở đôi mắt mờ mịt ra, giãy giụa muốn xuống, Khúc Tương Lí cúi người để cậu xuống. Lúc chân Nguyễn Vãn Phong chạm đất, cậu cảm thấy chân mình rất mềm, mặt đỏ bừng không dám nhìn Khúc Tương Lí, may mà chị Đồng xuất hiện kéo cậu đi.

“Tiểu Phong Phong, vừa rồi là nụ hôn màn ảnh đầu tiên của em đó, chị chụp lại rồi. Chị còn tưởng em và Khúc Tương Lí sẽ dùng góc quay chứ, không ngờ lại dứt khoát như vậy. Lên là hôn luôn, nhưng đợi phim chiếu chắc em sẽ bị fan cuồng của Khúc Tương Lí mắng… Sao vậy, như mất hồn thế.” Chị Đồng lắc lư Nguyễn Vãn Phong hai cái.

“Ối! Sao mặt đỏ thế, bị sốt à?” Chị Đồng vội vàng lấy nước cho Nguyễn Vãn Phong uống.




LIÊN HỆ ADMIN