Chương 10 : Thánh Chỉ Ban Hôn
Trở lại Tấn Quốc Công Phủ, Trịnh Thanh Sầm gần như sụp đổ trên chiếc giường mềm mại trong phòng ngủ của mình. Cuộc đối đầu với Nguyên Thận ở Cung Vương Phủ đã rút cạn toàn bộ sức lực của nàng. Lời nói của hắn, ánh mắt của hắn, và cả sự bá đạo không nói lý lẽ của hắn, tất cả đều như một tảng đá đè nặng lên trái tim nàng.
“Chuyện này, chưa xong đâu.”
Câu nói cuối cùng của hắn cứ vang vọng bên tai nàng, một lời cảnh cáo, một lời tuyên chiến. Nàng đã thua. Thua một cách thảm hại. Kế hoạch tìm một tấm chồng để làm lá chắn đã hoàn toàn thất bại. Không những thế, nó còn chọc giận con sói nguy hiểm kia, khiến hắn lộ ra bộ mặt thật hung hãn và tàn nhẫn hơn.
Nàng đã tái sinh, đã biết trước tương lai, nhưng tại sao vẫn không thể thay đổi được vận mệnh? Chẳng lẽ, dù nàng có cố gắng thế nào, cuối cùng vẫn phải bước vào con đường bi thảm của kiếp trước sao? Nỗi sợ hãi và bất lực bao trùm lấy nàng. Cơn ác mộng kia, nơi Nguyên Thận ngồi trên ngai vàng và cười nhạo sự thảm hại của nàng, lại hiện về rõ mồn một.
Lục Trúc và Tử Trúc thấy tiểu thư trở về với sắc mặt trắng bệch, cả người thất thần, đều vô cùng lo lắng.
“Tiểu thư, người sao vậy? Có phải ở bữa tiệc đã xảy ra chuyện gì không?” Tử Trúc rót một chén trà ấm, cẩn thận đưa cho nàng.
Thanh Sầm lắc đầu, không muốn nói ra sự thật. Nàng biết, nói ra cũng chỉ khiến họ thêm lo lắng mà thôi. Chuyện này, nàng chỉ có thể một mình đối mặt. Nàng uống cạn chén trà, hơi ấm lan tỏa trong cơ thể nhưng không thể xua đi cái lạnh lẽo trong lòng.
Nàng cần một kế hoạch mới. Trốn tránh không được, đối đầu trực diện lại càng không xong. Hắn là hoàng tử, quyền lực trong tay. Một tiểu thư khuê các như nàng, làm sao có thể chống lại? Nàng cảm thấy mình như đang đi trên một con đường cụt, bốn bề là tường cao, không có lối thoát.
Những ngày tiếp theo, Thanh Sầm sống trong sự thấp thỏm, lo âu. Nàng đóng cửa không ra ngoài, viện cớ sức khỏe không tốt. Mỗi khi có tiếng động lạ ngoài cửa, tim nàng lại đập thót một cái, sợ rằng đó là người của Nguyên Thận đến. Nàng chờ đợi, chờ đợi phán quyết cuối cùng của số phận.
Sự chờ đợi này còn đáng sợ hơn cả một nhát dao. Nó gặm nhấm tinh thần nàng, khiến nàng ăn không ngon, ngủ không yên.
Và rồi, ngày định mệnh đó cũng đã đến.
Hôm đó là một ngày trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ. Nhưng đối với Trịnh Thanh Sầm, đó là ngày tăm tối nhất trong cuộc đời nàng.
Một vị công công mặc phẩm phục màu đỏ thẫm, theo sau là một đội cấm vệ quân uy nghiêm, đã đến trước cổng Tấn Quốc Công Phủ. Vị công công cao giọng tuyên bố: “Thánh chỉ đến! Tấn Quốc Công Trịnh Lâm tiếp chỉ!”
Cả Tấn Quốc Công Phủ chấn động. Tấn Quốc Công và Dụ thị vội vàng dẫn theo toàn bộ gia nhân ra nghênh đón. Thanh Sầm cũng được nha hoàn dìu ra, đôi chân nàng mềm nhũn, trái tim như ngừng đập. Nàng biết, điều nàng lo sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.
Cả nhà quỳ rạp dưới sân. Vị công công đứng trên thềm đá, chậm rãi mở cuộn thánh chỉ màu vàng rực, cất giọng a dua a dua, từng chữ từng chữ như búa tạ giáng xuống đầu Thanh Sầm:
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết:
Trẫm nghe nói Thập hoàng tử Nguyên Thận, nhân phẩm cao quý, tài mạo song toàn, đã đến tuổi thành gia lập thất. Nay có đích nữ của Tấn Quốc Công là Trịnh Thanh Sầm, tú ngoại tuệ trung, phẩm hạnh đoan trang, vừa độ cập kê. Trẫm nghe chuyện vô cùng vui mừng, vì muốn tác thành cho đôi lứa, đặc biệt ban hôn cho ngươi làm chính phi của Cảnh Vương Nguyên Thận. Lễ bộ sẽ chọn ngày lành tháng tốt để cử hành hôn lễ. Khâm thử!”
“Khâm thử!”
Tiếng hô vang vọng, nhưng trong tai Thanh Sầm chỉ còn là một khoảng không im lặng đến đáng sợ. Mọi thứ trước mắt nàng như nhòa đi. Nàng không nghe thấy tiếng Tấn Quốc Công run rẩy tạ ơn, cũng không cảm nhận được ánh mắt phức tạp của Dụ thị.
Trong đầu nàng chỉ còn lại một suy nghĩ: Hết rồi. Mọi thứ đã thực sự kết thúc rồi.
Vị công công mỉm cười, đích thân đỡ Tấn Quốc Công dậy, lời lẽ đầy vẻ chúc mừng: “Chúc mừng Quốc Công, chúc mừng tiểu thư. Đây là một mối nhân duyên trời định, thật đáng mừng.”
Tấn Quốc Công cố nặn ra một nụ cười, nhưng trông còn khó coi hơn cả khóc. Dụ thị vội vàng sai người mang bạc thưởng cho vị công công và đám cấm vệ quân.
Sau khi tiễn đám người trong cung đi, không khí trong phủ trở nên nặng nề như chì.
Dụ thị nhìn con gái đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đau lòng đỡ nàng dậy. “Sầm nhi, con…”
Thanh Sầm như một con rối gỗ, mặc cho mẹ đỡ dậy, đôi mắt vô hồn. Nàng không khóc, cũng không nói. Nỗi tuyệt vọng đã nuốt chửng mọi cảm xúc của nàng.
Tấn Quốc Công thở dài một tiếng, vẻ mặt già đi mấy tuổi. Ông là một võ tướng, cả đời chinh chiến sa trường, chưa bao giờ biết sợ là gì. Nhưng lúc này, đối mặt với thánh chỉ của hoàng đế, ông cũng cảm thấy bất lực. Chuyện này, không phải là chuyện ông có thể dùng vũ lực để giải quyết. Hơn nữa, con gái gả cho hoàng tử, xét về mặt nào đó, cũng là một vinh dự. Nhưng nhìn dáng vẻ của con gái, ông biết, đây không phải là điều nàng mong muốn.
Tối hôm đó, trong thư phòng, Tấn Quốc Công hỏi Dụ thị: “Nàng nói xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Thập hoàng tử trước nay vốn ít giao du, sao lại đột nhiên xin hoàng thượng ban hôn với Sầm nhi?”
Dụ thị cũng lắc đầu: “Thiếp cũng không rõ. Mấy hôm trước Sầm nhi đi dự tiệc ở Cung Vương Phủ, trở về sắc mặt đã không tốt. Thiếp có gặng hỏi nhưng nó không nói. Có lẽ, hai đứa đã gặp nhau ở đó.”
Hai vợ chồng họ không thể ngờ được, con gái mình đã phải trải qua những chuyện kinh khủng như thế nào.
Trong khi đó, ở Thập hoàng tử phủ, Nguyên Thận đang đứng dưới trăng, tay cầm một chén rượu, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đắc thắng. Cuối cùng, nàng cũng đã thuộc về hắn. Hắn biết, nàng sẽ hận hắn. Nhưng không sao cả. Hận cũng là một loại tình cảm. Hắn có cả đời để từ từ biến sự hận thù của nàng thành tình yêu.
Trịnh Thanh Sầm, nàng không thoát được đâu.