Chương 3 : Thanh mai trúc mã

Việc đầu tiên Tạ Cẩn Ngôn làm khi đưa Tạ Nhu về thủ đô không phải là về nhà, mà là đưa cô đến một salon tóc cao cấp. Anh biết, nếu cứ để “chú gà con lông vàng” này về ra mắt ông nội, e rằng ông sẽ tức đến nổ phổi.

Tạ Nhu, người đã kiên cường không rơi một giọt nước mắt dù bị vu oan hay bị cậu mợ mắng chửi, giờ đây lại lại khóc nấc lên từng hồi. Tiếng kéo “xoẹt xoẹt” của người thợ cắt tóc trên đầu cô nghe như tiếng sét đánh ngang tai. Cô khóc lóc thảm thiết, van xin Tạ Cẩn Ngôn hãy nương tay.

“Em vốn đã giống con trai rồi, bây giờ cắt tóc ngắn nữa thì còn ra thể thống gì nữa! Em không sống nổi đâu!”

Thế nhưng, Tạ Cẩn Ngôn vẫn điềm nhiên như không, mắt không chớp lấy một cái. Ngón tay thon dài của anh lật nhanh cuốn tạp chí kiểu tóc, sau một hồi đánh giá bằng gu thẩm mỹ “thẳng nam” của mình, anh quyết định chọn cho cô một kiểu tóc ngắn ngang tai, rẽ ngôi lệch, trông vô cùng gọn gàng và thanh tú.

Người thợ tóc chỉ vài đường kéo là đã hoàn thành tác phẩm.

Tạ Nhu ngừng khóc. Đôi mắt đỏ hoe của cô nhìn chằm chằm vào Tạ Cẩn Ngôn qua tấm gương, ánh lên vẻ oán hận như thể muốn tuyên bố hai người không đội trời chung.

Tạ Cẩn Ngôn chỉ nhướng mày, thầm nghĩ: “Còn trị không được em sao?”. Anh đã ở trong quân ngũ nhiều năm, đến những tân binh ngỗ ngược nhất cũng bị anh huấn luyện cho ngoan ngoãn.

Không còn mái tóc vàng hoe khoa trương, gương mặt thanh tú của Tạ Nhu cuối cùng cũng lộ ra. Cô trông giống một cậu con trai, nhưng lại có nét tuấn mỹ hơn nhiều. Vẻ đẹp phi giới tính ấy khiến mấy cô thợ gội đầu trong salon cũng phải tò mò ra xem, vài người còn đỏ mặt thẹn thùng. Cô ấy thật đẹp trai! Hiếm thấy cô gái nào lại có thể đẹp trai hơn cả con trai như vậy!

Vài giờ sau, tại một căn biệt thự trong đại viện quân đội, Tạ Nhu gặp được “gia đình ba người hạnh phúc” của chú thím. Chú Tạ Thiệu Kỳ, thím Tô Thanh và cô em họ Tạ Hòa Hi. Họ sống cùng ông nội và anh trai cô, tạo thành một đại gia đình náo nhiệt.

Ông nội tóc đã bạc trắng nhưng tinh thần vẫn quắc thước, chỉ là trông có vẻ hơi nghiêm nghị. Chú Tạ Thiệu Kỳ tỏ ra khá nhiệt tình, hỏi han cô đi đường có vất vả không rồi mời cô vào nhà.

Sau bữa tối, thím Tô Thanh vừa pha trà cho ông nội Tạ Chính Đường, vừa dùng đôi mắt phượng sắc sảo đánh giá cô cháu gái xa lạ. Đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, đúng là đứa trẻ hoang dã từ quê lên, thím thầm nghĩ. So với cô con gái Tạ Hòa Hi đang ngồi ngay ngắn, giữ thái độ trang nhã từ đầu đến cuối, thì đúng là một trời một vực.

Ông nội Tạ Chính Đường lên tiếng: “Ông đã nhờ anh Cẩn Ngôn sắp xếp cho con vào trường Trung học số 1. Bọn trẻ trong đại viện đều học ở đó, sau này đi học cũng có bạn có bè. Con sẽ học ở lớp 0.”

Thím Tô Thanh vội nói: “Bố ơi, chương trình lớp 0 rất nặng, Nhu Nhu có theo kịp không ạ?”

Ông nội quả quyết: “Gen nhà họ Tạ, thông minh là bẩm sinh.”

Tạ Nhu thoáng ngạc nhiên, không ngờ ông nội lại tự tin vào cô đến vậy. Nhưng rồi cô cũng hiểu ra, gen di truyền của nhà họ Tạ quả thực rất mạnh mẽ. Anh trai Tạ Cẩn Ngôn và em họ Tạ Hòa Hi đều là những đứa trẻ xuất chúng. Chỉ có cô là một ngoại lệ.

Thím Tô Thanh vẫn chưa chịu thôi: “Trường ở thị trấn dù có đứng nhất khối, đến Thủ Nhất Trung có khi cũng xếp hạng mấy trăm. Huống hồ thành tích của con bé vốn đã không tốt…”

“Không tốt thì thuê giáo viên dạy kèm.”

Thấy ông nội có vẻ không vui, chú Tạ Thiệu Kỳ vội chuyển chủ đề: “Nhu Nhu, con có muốn vào lớp 0 không?”

Tạ Nhu gật đầu: “Dạ được ạ.” Trong nhà này, ông nội là người có tiếng nói nhất, thuận theo ý ông thì chắc chắn không sai.

Đêm khuya, trăng sáng treo trên khung cửa sổ. Tạ Nhu lại mất ngủ. Chứng mất ngủ giống như suy nhược thần kinh này đã theo cô từ nhỏ. Cũng nhờ nó mà cô có thể nhìn thấy bộ mặt thật đằng sau những nụ cười giả tạo ban ngày. Bởi vì trong bóng tối, người ta không cần phải ngụy trang.

Cô rón rén ra khỏi phòng, định đi vệ sinh thì nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ phòng chú thím.

Thím Tô Thanh nói với giọng không cam tâm: “Em thừa biết, chẳng phải vì A Định ở lớp 0 nên ông mới cố tình sắp xếp cho hai đứa nó vào cùng một chỗ sao.”

Chú Tạ Thiệu Kỳ khuyên giải: “Em lại nghĩ nhiều rồi.”

“Là em nghĩ nhiều sao? Ông cố tình đặt tên nó là Tạ Định Nhu, chẳng phải là để ghép đôi với A Định hay sao.”

“Bố và bác Hàn sớm đã có thỏa thuận ngầm, muốn kết thông gia cho đời cháu.”

“Chẳng lẽ Hòa Hi không phải là cháu gái của ông sao…” Thím Tô Thanh lẩm bẩm. “Em chỉ có một đứa con gái, từ nhỏ đã dạy dỗ theo tiêu chuẩn tiểu thư khuê các khắt khe nhất, chẳng phải cũng là mong nó có một tương lai tốt đẹp hơn sao? Dựa vào đâu mà Tạ Nhu vừa về, mọi thứ tốt nhất đều thuộc về nó.”

“Chuyện của người lớn là vậy, nhưng bọn trẻ có thành đôi được hay không còn phải xem duyên phận của chúng nó, chúng ta không nên can thiệp.”

“Cũng phải. Em không tin đứa trẻ hoang dã đó có thể so bì được với Hòa Hi nhà chúng ta.”

Tạ Nhu không nghe thêm nữa, cô lặng lẽ quay về phòng, nằm trên giường nhìn lên trần nhà.

A Định…

Một bóng hình có chút mơ hồ hiện lên trong ký ức của cô. Tạ Nhu và Hàn Định Dương quen nhau từ nhỏ, có thể coi là thanh mai trúc mã. Lũ trẻ trong đại viện khi đó chia bè kết phái rất rõ ràng, con trai chơi với con trai, con gái chơi với con gái. Tạ Nhu với dáng vẻ như con trai, luôn bị các bạn gái xa lánh, tự động bị xếp vào hội con trai.

Thế là, cô trở thành bạn thân nhất của cậu nhóc đẹp trai nhất đại viện – Hàn Định Dương.

Hàn Định Dương lúc đó lạnh lùng, ít nói, các bạn gái chẳng ai dám đến gần. Chỉ có Tạ Nhu ngây ngô, ngày nào cũng lẽo đẽo chạy theo sau anh. Chạy mãi rồi cũng thành thân, cô cứ ngọt ngào gọi “A Định ca ca”, ngọt đến mức khiến lòng người tan chảy.

“A Định ca ca, em muốn ăn kẹo hồ lô, anh mua cho em đi.”

“A Định ca ca, mắt em bị bụi bay vào, anh thổi giúp em với.”

“A Định ca ca, quần em bị bẩn rồi, anh cởi quần anh cho em mượn đi.”

Cứ như thế, Hàn Định Dương dần dần thực sự coi cô như em gái mà chăm sóc, yêu thương. Sau này khi bố mẹ ly hôn, Tạ Nhu rời đại viện, nhưng mỗi kỳ nghỉ hè, điều cô mong chờ nhất là được trở về thủ đô để chơi cùng Hàn Định Dương.

Thời gian trôi đi, những đặc điểm nữ tính của Tạ Nhu bắt đầu hiện rõ, đặc biệt là vòng một phát triển. Cô vẫn nhớ mùa hè năm mười bốn tuổi, cô mặc một chiếc váy liền màu trắng, xuất hiện trước mặt Hàn Định Dương. Anh nhìn chằm chằm vào bộ ngực hơi nhô lên của cô, kinh ngạc đến mức mặt trắng bệch.

Con khỉ nhỏ năm nào từng mặc chung quần với anh, từng ngủ trưa dưới gốc cây cùng anh, từng thấy anh không một mảnh vải che thân, vậy mà… lại là con gái!

Cũng từ lúc đó, Tạ Nhu nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên ngày càng sắc nét của Hàn Định Dương, cô dần biết cảm giác ngại ngùng là gì. Cô không còn có thể coi anh như một người anh em được nữa. Mỗi lần nói chuyện với anh, mặt cô lại đỏ bừng. Hai người ở cạnh nhau, không khí trở nên ngột ngạt đến khó thở.

Sau khi bố cô qua đời, Tạ Nhu không còn về thủ đô nữa, và cũng cắt đứt mọi liên lạc với Hàn Định Dương. Nghe thím nhắc đến tên anh, cô mới sực nhớ ra, ở đại viện này, cô còn có một người anh trai thanh mai trúc mã như vậy.




LIÊN HỆ ADMIN