Chương 20 : Thế Giới Song Song
Cố Tư Du choáng váng. Những gì Hứa Gia Dịch nói quá sức tưởng tượng của cô. Cô là Cố Tư Du, nhưng bị Lâm Chi Chi chiếm thân xác? Vậy còn người đang ở trước mặt cô đây là Lâm Chi Chi thật sự?
Cô nhìn cô gái đang ngồi trên ghế sofa, vẫn mải mê chơi game, không hề để ý đến sự hiện diện của họ. Cô gái ấy có mái tóc ngắn, khuôn mặt đáng yêu, và đang cười khúc khích với màn hình điện thoại. Đúng là Lâm Chi Chi như những gì cô từng thấy ở trường, nhưng lại có vẻ gì đó khác biệt.
“Điều này… rốt cuộc là sao?” Cố Tư Du thì thầm, cô cảm thấy đầu óc mình quay cuồng.
Hứa Gia Dịch nắm chặt tay cô, kéo cô đến một góc khuất trong căn phòng. Anh không buông tay cô ra, ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô gái trên sofa, tràn đầy sự cảnh giác.
“Đây là một thế giới song song.” Hứa Gia Dịch bắt đầu giải thích, giọng anh trầm thấp, chậm rãi như sợ cô không hiểu: “Lâm Chi Chi mà cô gặp ở trường, không phải là Lâm Chi Chi này. Cô ta là một ‘người xuyên sách’, đến từ một thế giới khác, và cô ta đã chiếm thân xác của Lâm Chi Chi ở thế giới này.”
Cố Tư Du ngẩn người. “Vậy còn tôi? Tôi là Cố Tư Du của thế giới này?”
“Đúng vậy.” Hứa Gia Dịch gật đầu. “Cô là Cố Tư Du, thanh mai trúc mã của tôi. Nhưng không biết vì lý do gì, linh hồn của cô đã bị thay thế bởi linh hồn của Lâm Chi Chi.”
“Cái gì?!” Cố Tư Du kinh hãi. “Linh hồn của tôi bị thay thế? Vậy Lâm Chi Chi kia… là linh hồn của tôi trong cơ thể của Lâm Chi Chi sao?”
Hứa Gia Dịch thở dài một hơi: “Không. Mọi chuyện phức tạp hơn nhiều. Lâm Chi Chi mà cô từng tiếp xúc ở trường, người có hệ thống, cô ta là một người xuyên sách thực sự. Cô ta đến thế giới này với nhiệm vụ công lược tôi.”
Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Cố Tư Du: “Nhưng có vẻ như cô ta đã gây ra một sự cố. Vì một lý do nào đó, linh hồn của cô và linh hồn của Lâm Chi Chi ở thế giới này đã bị hoán đổi. Cô đã sống trong cơ thể của Lâm Chi Chi, còn linh hồn của Lâm Chi Chi thì…”
“Vậy tại sao tôi lại không nhớ gì cả?” Cố Tư Du bối rối.
“Bởi vì sau khi mọi chuyện xảy ra, tôi đã xóa đi ký ức của cô.” Hứa Gia Dịch nói, ánh mắt anh lộ rõ vẻ hối lỗi: “Tôi không muốn cô phải chịu đựng sự đau khổ khi biết sự thật này. Tôi muốn bảo vệ cô.”
Cố Tư Du im lặng, cô nhớ lại những lời Lâm Chi Chi ở trường nói, rằng Hứa Gia Dịch đã xóa ký ức của cô, và cô ấy cũng nói rằng Hứa Gia Dịch đã giết người.
“Vậy còn chuyện anh giết người thì sao?” Cố Tư Du đột nhiên hỏi, giọng cô lạnh đi.
Hứa Gia Dịch sững người, anh nhìn cô, vẻ mặt đau đớn.
“Tôi biết cô ta đã nói với cô rồi.” Hứa Gia Dịch thở dài, rồi cúi đầu, giọng anh trầm thấp: “Chuyện đó… là một tai nạn.”
Anh kể lại câu chuyện về Thẩm Tịch. Đó là một cô gái mồ côi, sống gần căn biệt thự cũ của anh. Họ quen biết nhau từ nhỏ. Một lần, Thẩm Tịch bị một băng nhóm côn đồ bắt cóc. Hứa Gia Dịch đã cố gắng cứu cô, nhưng trong lúc hỗn loạn, Thẩm Tịch đã bị đẩy xuống vực.
“Tôi… tôi đã cố gắng cứu cô ấy, nhưng tôi không thể.” Hứa Gia Dịch nói, giọng anh đầy sự hối hận và đau khổ: “Tôi đã không bảo vệ được cô ấy.”
Cố Tư Du nhìn anh, cô thấy sự đau đớn trong mắt anh là thật. Cô không biết mình nên tin hay không, nhưng cảm giác tội lỗi và đau khổ từ Hứa Gia Dịch rất chân thật.
“Vậy còn Lâm Chi Chi này?” Cố Tư Du chỉ vào cô gái trên sofa: “Cô ta có biết chuyện này không?”
“Không.” Hứa Gia Dịch lắc đầu: “Linh hồn của cô ta chỉ là linh hồn gốc của thế giới này. Cô ta không có bất kỳ ký ức nào về những chuyện đã xảy ra. Cô ta chỉ sống cuộc sống bình thường của mình.”
Cố Tư Du cảm thấy mọi chuyện quá phức tạp, cô không thể tin nổi những gì mình đang nghe.
“Vậy mục đích của chúng ta đến đây là gì?”
Hứa Gia Dịch nắm tay cô: “Tôi muốn cô nhìn thấy sự thật. Tôi muốn cô biết mọi chuyện. Và tôi muốn giúp cô trở lại cơ thể của mình.”
Cố Tư Du kinh ngạc: “Có thể trở lại sao?”
“Có thể.” Hứa Gia Dịch gật đầu: “Nhưng rất khó. Chúng ta cần phải tìm ra cách để đưa linh hồn của cô trở lại đúng vị trí, và đưa linh hồn của Lâm Chi Chi kia về đúng thế giới của cô ta.”
Cố Tư Du im lặng, cô nhìn Hứa Gia Dịch, rồi nhìn Lâm Chi Chi đang chơi game. Cô cảm thấy một sự hỗn loạn trong lòng.
“Vậy cô ta… Lâm Chi Chi kia, cô ta vẫn còn ở thế giới của chúng ta sao?” Cố Tư Du hỏi, giọng cô hơi run rẩy.
Hứa Gia Dịch gật đầu: “Đúng vậy. Cô ta vẫn đang cố gắng công lược tôi. Và cô ta cũng đang tìm kiếm cô.”
Cố Tư Du rùng mình. Cô ta biết cô là ai, và cô ta đang tìm kiếm cô.
“Vậy chúng ta phải làm gì?” Cố Tư Du hỏi, cô cảm thấy mình đang bị đẩy vào một tình thế nguy hiểm.
Hứa Gia Dịch ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp: “Đừng sợ, có tôi ở đây. Tôi sẽ bảo vệ cô. Và tôi sẽ không để cô ta làm hại cô.”
Cố Tư Du dựa vào lòng anh, cô không nói gì. Cô cảm thấy anh ấy rất mạnh mẽ, nhưng cô cũng cảm thấy anh ấy rất đáng sợ.
Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cô biết mình sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến khó khăn.