Chương 5 : Thế Giới Trong Lòng Bàn Tay

Cánh cửa phòng khách sạn đã được khóa trái ba lần. Rèm cửa sổ dày cộp được kéo kín mít, không để lọt một tia sáng nào từ thành phố Quảng Châu hoa lệ bên ngoài. Căn phòng chìm trong sự im lặng gần như tuyệt đối, chỉ có tiếng tim đập thình thịch của Lâm Hân Hân là rõ mồn một.

Cô ngồi xếp bằng trên tấm thảm trải sàn, đặt viên đá đen kỳ lạ lên chiếc bàn trà bằng kính. Dưới ánh đèn vàng ấm áp của căn phòng, nó trông không có gì đặc biệt, chỉ là một hòn đá đen tuyền, bề mặt nhẵn nhụi, mát lạnh khi chạm vào. Cô đã thử dùng đèn pin trên điện thoại rọi vào, nhưng nó như một hố đen, nuốt chửng mọi tia sáng.

Sự mệt mỏi sau một ngày dài vận dụng dị năng khiến đầu óc cô ong ong, nhưng một sự phấn khích không tên lại khiến cô không tài nào chợp mắt. Cô biết, viên đá này không hề tầm thường. Cái cách mà những đường vân đỏ bên trong chuyển động, cái cách nó phản ứng với tầm nhìn của cô ở khu chợ, tất cả đều mách bảo cô rằng nó ẩn chứa một bí mật vượt xa khỏi những viên ngọc thạch đắt tiền kia.

Bàn tay cô run run, chậm rãi đưa về phía viên đá. Khi đầu ngón tay sắp chạm vào bề mặt, cô lại có chút do dự. Nhưng rồi, hình ảnh anh họ gục ngã trong vũng máu lại hiện lên, tiếp cho cô dũng khí. Cô nhắm mắt, đầu ngón tay dứt khoát chạm vào hòn đá.

“Keng!”

Một cảm giác tê dại như bị điện giật chạy dọc từ đầu ngón tay lên đến đại não. Trước mắt cô không còn là căn phòng khách sạn, mà là một không gian vô tận, xám xịt và mờ ảo trong sương mù. Không có trời, không có đất, chỉ có một sự tĩnh lặng và trống rỗng đến đáng sợ. Cảnh tượng đó chỉ thoáng qua trong một giây, nhưng nó chân thực đến mức khiến cô giật bắn mình rụt tay lại.

Cô thở hổn hển, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Vừa rồi là cái gì? Ảo giác sao? Không, cảm giác đó quá thật. Cảm giác linh hồn bị hút vào một chiều không gian khác.

Lâm Hân Hân nhìn chằm chằm vào viên đá, một ý nghĩ điên rồ nhưng quen thuộc nảy ra trong đầu. Ý nghĩ này đến từ vô số cuốn tiểu thuyết mạng mà cô đã từng đọc cho qua thời gian.

“Nhỏ máu nhận chủ…”

Cô thì thầm, cảm thấy ý tưởng này có phần lố bịch. Nhưng trong hoàn cảnh này, khi mà chính sự trùng sinh của cô đã là điều không tưởng, thì còn điều gì là không thể? Trực giác của một người đã chết đi sống lại mách bảo cô, đây có thể là con đường duy nhất.

Không một chút do dự, cô tìm trong bộ kim chỉ vá may miễn phí của khách sạn, lấy ra một cây kim nhỏ. Cô không quan tâm đến việc khử trùng, chỉ dùng răng cắn chặt môi dưới, đâm mạnh vào đầu ngón tay trỏ.

Một giọt máu đỏ tươi rỉ ra.

Cô đưa ngón tay lên phía trên viên đá, để giọt máu từ từ rơi xuống. Khoảnh khắc giọt máu chạm vào bề mặt đen tuyền, một cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra. Giọt máu không hề lăn đi, mà bị viên đá hút vào trong nháy mắt, như một miếng bọt biển hút nước.

Ngay sau đó, những đường vân màu đỏ bên trong viên đá đột nhiên bừng sáng. Ánh sáng đỏ rực rỡ, ma mị, xuyên qua lớp vỏ đen, chiếu rọi khắp căn phòng. Viên đá bắt đầu rung lên nhè nhẹ, rồi nóng dần lên trong lòng bàn tay cô. Nó không phải là cái nóng bỏng rát, mà là một sự ấm áp, như một sinh mệnh đang từ từ thức tỉnh.

Ánh sáng đỏ ngày càng chói lòa, bao trùm lấy toàn bộ cơ thể Lâm Hân Hân. Cô cảm thấy trời đất quay cuồng, một lực hút vô hình kéo cô vào trung tâm của nguồn sáng. Cô hoảng sợ muốn buông tay, nhưng viên đá như đã dính chặt vào da thịt cô.

“Cuối cùng… cũng đợi được ngươi…”

Một giọng nói cổ xưa, xa xăm và phi giới tính vang lên từ sâu trong tâm trí cô, ngay trước khi ý thức của cô hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Khi Lâm Hân Hân mở mắt ra lần nữa, cô không còn ở trong phòng khách sạn.

Cô đang đứng giữa một không gian rộng lớn, chính là nơi cô đã thấy trong ảo giác. Bốn bề là sương mù xám nhạt lững lờ trôi, không có giới hạn. Dưới chân cô là một mặt phẳng đen tuyền, nhẵn bóng như ngọc, nhưng khi dẫm lên lại có cảm giác mềm mại và đàn hồi kỳ lạ. Không khí ở đây tĩnh lặng tuyệt đối, không một tiếng động, không một luồng gió, chỉ có một mùi hương cổ xưa thoang thoảng.

“Đây… đây là đâu?” Giọng cô vang lên, tạo thành những tiếng vọng nhỏ trong không gian trống trải.

Cô đưa tay lên véo mạnh vào má mình. Đau. Đây không phải là mơ. Cô đã thực sự tiến vào bên trong viên đá.

“Ra ngoài.” Cô thử suy nghĩ trong đầu.

Một cảm giác chóng mặt quen thuộc ập đến, và trong nháy mắt, cô đã trở lại phòng khách sạn. Mọi thứ vẫn y nguyên, chỉ có điều, viên đá đen trên bàn đã biến mất.

Cô hoảng hốt tìm kiếm khắp nơi, dưới gầm bàn, sau ghế sô pha, nhưng không thấy đâu. Chẳng lẽ… nó đã hòa vào cơ thể mình rồi?

Cô nhắm mắt, tập trung tinh thần, thầm nghĩ: “Vào trong.”

Thế giới trước mắt lại thay đổi. Cô lại đứng trong không gian xám xịt đó. Lần này, cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô bắt đầu thử nghiệm.

“Nếu có thể chứa đồ thì tốt quá.” Cô lẩm bẩm.

Ngay khi ý nghĩ đó xuất hiện, một luồng thông tin phức tạp nhưng rõ ràng đột nhiên tràn vào não bộ của cô, như thể được lập trình sẵn.

Đây là một không gian thứ nguyên, độc lập với thế giới thực. Dòng chảy thời gian khác biệt. Trạng thái ban đầu: có thể lưu trữ vật thể vô tri. Kích thước không gian sẽ tăng lên dựa vào năng lượng hấp thụ được.

Tim Lâm Hân Hân đập như trống dồn. Không gian tùy thân! Giống hệt như trong tiểu thuyết! Đây chính là lá bài tẩy lớn nhất để cô sinh tồn trong tận thế.

Cô lập tức rời khỏi không gian, ánh mắt khóa chặt vào cốc nước thủy tinh trên bàn. Cô tập trung suy nghĩ, “Thu vào.”

Cốc nước biến mất khỏi bàn trong không khí.

Cô nín thở, vội vàng tiến vào không gian một lần nữa. Và kia, chiếc cốc thủy tinh đang nằm yên lặng trên mặt đất đen bóng.

“Thật… thật rồi!” Cô sung sướng đến mức suýt hét lên. Nước mắt của sự vui mừng, của hy vọng, trào ra không thể kìm nén.

Suốt mấy tiếng đồng hồ sau đó, cô giống như một đứa trẻ vừa được cho món đồ chơi mới. Cô không ngừng thử nghiệm, đưa tất cả những vật dụng không gắn liền trong phòng vào không gian rồi lại lấy ra. Điều khiển TV, đèn bàn, gối ôm, thậm chí cả chiếc vali quần áo của cô. Cô phát hiện ra mình có thể tùy ý điều khiển vị trí của các vật phẩm bên trong, chỉ bằng suy nghĩ. Không gian này như một nhà kho vô tận và tiện lợi nhất thế giới. Hơn nữa, nhiệt độ bên trong luôn ổn định, trà nóng cô để vào không hề nguội đi.

Khi đã hoàn toàn kiệt sức, cô mới ngã vật ra giường, nhưng nụ cười vẫn không tắt trên môi. Kế hoạch sinh tồn của cô vừa được nâng cấp lên một tầm cao mới. Với không gian này, việc tích trữ vật tư không còn là vấn đề nan giải nữa. Cô có thể xây dựng một đế chế vật tư di động, một pháo đài mà không ai có thể xâm phạm.

Nhưng đồng thời, những câu hỏi mới lại nảy sinh. “Năng lượng hấp thụ được” nghĩa là gì? Liệu còn có những viên đá kỳ lạ như thế này nữa không? Nếu có, chúng ở đâu?

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố Quảng Châu vẫn đang say ngủ dưới ánh đèn neon. Nhưng cô biết, sự yên bình này chỉ là tạm thời. Một cơn bão băng giá sắp nuốt chửng tất cả.

Lâm Hân Hân siết chặt nắm tay. Ngày mai, cô sẽ quay lại chợ ngọc thạch. Không chỉ để kiếm tiền, mà còn để tìm kiếm thêm những viên “giới thạch” huyền bí này, để biến không gian của cô trở thành một thế giới thực sự. Một thế giới đủ sức chống lại ngày tận thế.




LIÊN HỆ ADMIN