Chương 15 : Thu âm ca khúc đồng nhân

Nguyễn Vãn Phong thực ra không hứng thú lắm với những thứ này, nhưng Triển Lăng Vân lại thích tặng cậu, mỗi lần Nguyễn Vãn Phong đều nói dối là thích.

Lần này cũng không ngoại lệ, Nguyễn Vãn Phong nhìn Triển Lăng Vân nói: “Thích ạ.”

Đôi mắt có chút ươn ướt, chiếc cổ trắng ngần ngẩng lên, trắng đến mức có thể thấy rõ những mạch máu xanh trên cổ.

Trái tim Triển Lăng Vân như bị bóp mạnh một cái, câu “thích” này dường như không phải nói về chiếc kẹp cà vạt mà là…

“Anh cả, tin tức tố của anh.” Nguyễn Vãn Phong che mũi, lùi lại.

Triển Lăng Vân hoàn hồn, “Trời tối rồi, em về ngủ đi.”

Nguyễn Vãn Phong cầm chiếc kẹp cà vạt Triển Lăng Vân tặng trở về phòng mình, vừa vào cửa liền mở tủ giày bên cạnh, ném chiếc kẹp vào trong. Qua khe hở có thể thấy bên trong có rất nhiều chiếc hộp như vậy, xếp chồng lộn xộn.

Cậu đi thẳng vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa, từ trong phòng tắm bước ra, cậu nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa sổ sát đất. Tay đưa ra sau sờ vào tuyến thể khô héo, trên đó có hai vết hằn màu xám nhạt, cậu biết.

Cậu cũng đã hỏi bác sĩ có thể xóa đi được không, bác sĩ nói có thể, nhưng khi cậu định đi xóa. Bác sĩ lại nói đó là tuyến thể không thể xóa được, tuy Beta không có tin tức tố nhưng cũng có tuyến thể. Chỉ là nó không hoàn chỉnh, nó chỉ là một cái bọc nhỏ khô héo không có tác dụng gì.

Triển Lăng Vân trong kỳ mẫn cảm đã cắn cậu, cũng có nghĩa là lúc đó hắn muốn đánh dấu, hai vết hằn màu xám nhạt rất giống với dấu vết Alpha để lại.

Việc quay phim rất thành công, có thể nói bộ phim đã nổi trước khi chiếu, số lượng fan của Nguyễn Vãn Phong tăng lên một cách đáng sợ, chỉ trong vài ngày đã tăng lên gần một triệu. Điều này là nhờ vào việc follow lẫn nhau với Khúc Tương Lí, và cả các fan couple của “Hải Cần Hà Yến”.

Điều này khiến chị Đồng cũng có chút muốn tìm cho Nguyễn Vãn Phong một trợ lý, nhưng đã bị Nguyễn Vãn Phong dội lại bằng một câu “chị trả lương cho trợ lý à?”.

Còn vài ngày nữa Nguyễn Vãn Phong sẽ khai giảng, bộ phim ngắn cậu đóng có chu kỳ sản xuất rất nhanh, một tuần sau khi cậu khai giảng sẽ bắt đầu chiếu. Nhà sản xuất dự định vào ngày công chiếu sẽ để một vài diễn viên chính và những vai có độ nổi tiếng cao livestream, tương tác cùng fan, cùng nhau xem phim.

Chủ yếu là muốn ké một chút fan của Khúc Tương Lí, dù sao thì fan của các diễn viên chính cộng lại cũng không bằng fan của Khúc Tương Lí.

Phim quay xong, tiền cũng đã về, tổng cộng mười lăm vạn sau khi đã chia với công ty. Lần đầu tiên Nguyễn Vãn Phong có nhiều tiền trong tay như vậy, số tiền trong thẻ Triển Lăng Vân cho cậu còn nhiều hơn thế. Nhưng đó đều là của người khác, không phải của mình, khi nào không thực sự cần thiết, Nguyễn Vãn Phong sẽ không động đến chiếc thẻ đó.

Cậu chuyển trước mười vạn cho bạn cùng phòng Mạnh Húc, nếu không phải cậu ấy cho Nguyễn Vãn Phong mượn tiền lúc nguy cấp, có lẽ hôm nay cậu đã không còn tồn tại. Trường đại học mà Nguyễn Vãn Phong theo học là Đại học Mộc Thanh nổi tiếng ở Bắc Kinh, học phí mỗi năm lên tới bảy con số, không phải cứ có tiền là vào được mà còn phải học giỏi.

Những người học trong đó đều là con nhà giàu có, căn bản không quan tâm đến chút tiền này, số tiền này chỉ đủ cho Mạnh Húc ra ngoài ăn vài bữa.

Trả xong nợ, Nguyễn Vãn Phong cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, làm diễn viên, ngôi sao kiếm tiền quả thực nhiều hơn người bình thường, nhưng công việc lại quá khó tìm.

Trong tay còn năm vạn, nhìn năm vạn đồng này, Nguyễn Vãn Phong cảm thấy khoảng cách để trả hết số tiền nhà họ Triển đã chi cho mình còn rất dài. Bao giờ cậu mới nổi tiếng được, kiểu một ngày kiếm được hơn hai triệu, chỉ khi đạt đến mức đó, Nguyễn Vãn Phong mới có đủ tự tin để nói chuyện này với Triển Lăng Vân.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày khai giảng của Nguyễn Vãn Phong, Triển Lăng Vân dự định sẽ đích thân đưa Nguyễn Vãn Phong đi học. Vừa hay Triển Bắc Nam và Triển Tây Nam cũng ở nhà, họ cũng đi cùng, Lý Sở lái xe chở ba vị tổ tông, đưa Nguyễn Vãn Phong đi học.

Trở lại ký túc xá thân quen, tâm trạng của Nguyễn Vãn Phong thật sự rất tốt, cậu mang theo một ít đồ ăn, là dì Lý đưa cho. Cậu đến ký túc xá của Mạnh Húc, cho cậu ta một ít đồ ăn, lúc vào Mạnh Húc đang trò chuyện với bạn cùng phòng.

Thấy cảnh này Nguyễn Vãn Phong vô cùng ghen tị, trước đây Mạnh Húc là bạn cùng phòng của cậu, bây giờ đã trở thành của người khác.

Trở về ký túc xá, trống vắng chỉ có một mình cậu, lúc học đại học Triển Lăng Vân không đồng ý cho cậu ở ký túc xá, là do Nguyễn Vãn Phong cầu xin mới được. Ban đầu là ở chung với người khác, nhưng Nguyễn Vãn Phong mỗi tuần đều phải về nhà, Mạnh Húc là Alpha, sống chung khó tránh khỏi việc nhiễm phải mùi của cậu ta.

Triển Lăng Vân ngửi thấy rất không vui, muốn Nguyễn Vãn Phong đi học rồi về trong ngày, Nguyễn Vãn Phong không chịu, đành phải lùi một bước, ở một mình.

Cậu từ nhỏ đã không có bạn bè gì, cho dù có bạn cũng bị Triển Lăng Vân đuổi đi hết.

Ở trường đại học cậu cũng không kết giao được bạn bè gì, những việc Triển Lăng Vân không cho phép làm cậu không được làm, quen biết chị Đồng, vào giới giải trí là việc nổi loạn nhất cậu từng làm cho đến nay. Cho dù bị Triển Lăng Vân phát hiện, bị đánh đến nửa sống nửa chết cậu cũng không hối hận.

Thời gian ở trường rất đều đặn, ngoài giờ học là ăn cơm, cậu lại không có bạn bè, phần lớn thời gian là ở trong ký túc xá học bài, đọc sách.

Trước kỳ nghỉ lễ, chị Đồng gửi một tin nhắn, hỏi cậu có muốn ra một bài hát không, đây cũng là quyết định của công ty. Phim ngắn đã chiếu, hiệu quả rất tốt, vai diễn Hầu Yến rất được yêu thích, Hưng Hoa dự định làm một ca khúc đồng nhân cho Hầu Yến để Nguyễn Vãn Phong hát.

Nguyễn Vãn Phong suy nghĩ một chút rồi đồng ý, chị Đồng bảo cậu chiều thứ bảy tuần sau đến công ty thử giọng.

Thứ bảy, chủ nhật Nguyễn Vãn Phong được nghỉ, chiều thứ sáu Lý Sở đúng giờ đợi cậu ở ngã tư, trở về nhà họ Triển mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ. Ăn tối xong, Triển Lăng Vân lên thư phòng xử lý công việc, Nguyễn Vãn Phong bị Triển Tây Nam bám lấy nướng bánh quy.

Triển Bắc Nam đến nhà kính trồng hoa, quản gia chỉ đạo người hầu dọn dẹp. Cuối hạ, mọi người đều có chút bực bội, vì mùa thu sắp đến.

Chiều thứ bảy, Lý Sở đưa Nguyễn Vãn Phong đến trước cửa công ty giải trí Hưng Hoa, Nguyễn Vãn Phong vừa bước vào đã gặp Khúc Tương Lí. Nghe chị Đồng nói Khúc Tương Lí đang chuẩn bị cho concert kỷ niệm mười hai năm, Khúc Tương Lí chào hỏi Nguyễn Vãn Phong.

“Thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi. Anh nghe nói em sắp thu âm bài hát đúng không.” Khúc Tương Lí hỏi.

“Vâng ạ, anh Khúc định ra ngoài à?”

“Ừm, thật đáng tiếc không thể nghe em hát được rồi, tạm biệt lần sau mời em ăn cơm.” Nói xong Khúc Tương Lí nhanh chóng đeo kính râm rời đi.

Nguyễn Vãn Phong nhìn bóng lưng của anh, thật sự rất đẹp trai, cậu đến phòng thu âm trên tầng mười ba, chị Đồng đã đợi cậu ở đó. Lời bài hát chị Đồng đã gửi vào điện thoại của Nguyễn Vãn Phong từ sớm, ở trường cậu đã thử hát vài lần, gửi cho giáo viên chuyên môn đánh giá và điều chỉnh lại.

“Được rồi, thầy Nguyễn, thầy thử mic trước được không ạ?” Nhân viên phòng thu hướng dẫn Nguyễn Vãn Phong.

“Vâng, có thể bắt đầu rồi.”

Nhạc nổi lên, Nguyễn Vãn Phong bắt đầu chìm đắm, “Khói hương nghi ngút, sai lầm bắt đầu, trong cõi u minh đã định sẵn, bóng hoa du xuân…”

“Tốt, được rồi, chúng ta giữ lại một bản, thu âm lại lần nữa.”

“Vâng ạ.”

Nguyễn Vãn Phong hát đi hát lại bài hát này gần mười lần mới đạt đến mức hoàn hảo, từ phòng thu âm bước ra, Nguyễn Vãn Phong cảm thấy cổ họng mình sắp bốc khói.

Chị Đồng vội vàng đưa nước, “Nào uống chút đi cho đỡ rát họng.”

Nguyễn Vãn Phong uống ừng ực hết cả chai, hát hò thật tốn sức, trước đây cũng không phải chưa từng hát. Đều là cover lại những bài hát hiện đại, đây được coi là bài hát gốc đầu tiên của cậu, lại còn là một bài hát cổ phong có chút khó.

Thu âm xong, Nguyễn Vãn Phong tạm biệt chị Đồng, lên xe trở về nhà họ Triển.




LIÊN HỆ ADMIN