Chương 7 : Thú Săn Mồi Trong Đêm
Âm thanh ấy vọng từ sâu trong rừng, trầm đục và kéo dài, như thể cả khu rừng đang rung chuyển theo từng nhịp.
Tất cả lặng đi, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực.
Trịnh Vân Nhi siết chặt tay áo tôi, thì thào:
“Âm thanh… gì vậy? Không giống sói… cũng chẳng giống chó.”
Tôi nuốt khan, nhìn về phía A Khiêm. Anh ta siết cây giáo, gương mặt căng thẳng:
“Nó là Thú Săn Đêm. Kẻ thống trị hòn đảo này.”
Khang Vĩ bật cười khẩy, cố che đi vẻ lo lắng:
“Làm gì mà thần thánh hóa thế? Chẳng qua chỉ là một con thú to hơn bình thường thôi.”
A Khiêm quay phắt lại, ánh mắt sắc như dao:
“Ngươi chưa từng nhìn thấy nó thì câm miệng. Nó đã giết cả bộ tộc ta.”
Cả nhóm chết lặng. Từ ánh mắt A Khiêm, không ai còn dám nghi ngờ.
Bên ngoài hang đá, lá rừng xào xạc, như có một bóng khổng lồ đang lướt qua. Tiếng gầm trầm dội vào vách đá, khiến bụi đất rơi lả tả.
Khả Tinh run rẩy, lùi lại, đôi mắt nhìn tôi đầy sợ hãi:
“Tiểu Phàm… nếu nó tìm được chúng ta thì sao?”
Tôi gồng chặt cơ bắp, ép giọng trấn an:
“Bình tĩnh. Cửa hang hẹp, nó không vào được đâu.”
Nhưng trong lòng tôi cũng chẳng chắc chắn gì.
Bỗng nhiên, một tiếng gào thất thanh vang lên.
Một gã đàn ông trong nhóm – kẻ mập ú từng cãi lời A Khiêm – đã hoảng loạn chạy thẳng ra ngoài.
“Tôi không chịu nổi nữa! Tôi phải trốn!”
“Quay lại! Đồ ngu!” – Tôi hét, nhưng đã muộn.
Bóng hắn vừa thoát khỏi dây leo che cửa hang thì một cú vồ chớp nhoáng từ bóng tối ập xuống.
Mọi người chỉ kịp thấy một thân hình khổng lồ, lông đen xù, móng vuốt sắc như dao, rồi gã kia biến mất trong bóng rừng cùng tiếng gào bị chặn ngang.
Không khí trong hang đông cứng. Mùi máu tanh len lỏi vào tận bên trong.
Vân Nhi run rẩy, ôm chặt lấy cánh tay tôi.
“Trời ơi… nó giết người rồi…”
Tôi cảm nhận rõ hơi thở nóng hổi của cô phả vào vai mình, bàn tay mềm run bần bật. Tôi siết chặt gậy, mắt không rời cửa hang.
Tiếng gầm gừ lại vang lên, lần này sát ngay ngoài. Một bóng đen khổng lồ lướt qua dây leo, cặp mắt vàng chóe sáng rực trong đêm.
Tôi hít một hơi, cơ thể căng như dây cung.
“Nó ở ngay ngoài kia…” – A Khiêm thì thầm, mồ hôi chảy dài trên trán.
Bỗng Khang Vĩ nắm chặt gậy, thì thào với đám tay chân:
“Nếu nó cứ ở ngoài này, chúng ta sẽ chết ngạt trong hang. Phải dụ nó đi chỗ khác.”
Tôi cau mày:
“Dụ bằng cách nào? Ra nộp mạng như gã kia à?”
Hắn nhếch môi, liếc sang tôi:
“Có nhiều cách. Ví dụ… ném một con mồi ra ngoài.”
Cả hang rúng động. Một vài ánh mắt hoảng sợ nhìn quanh, trong đó có cả Khả Tinh.
Tôi nghiến răng, giọng trầm xuống:
“Ngươi dám thử coi. Ai bước ra khỏi hang đêm nay là tự sát. Nếu ông muốn chết, cứ ra ngoài, đừng kéo người khác theo.”
Hai ánh mắt tôi và hắn chạm nhau, tóe lửa. Bầu không khí trong hang ngột ngạt đến nghẹt thở.
Bất ngờ, con quái thú rống lên một tiếng, rồi va mạnh vào vách đá. Cả hang rung chuyển, đá vụn rơi lả tả.
Mọi người hét lên. Vân Nhi bấu chặt cánh tay tôi, Khả Tinh ôm ngực run rẩy.
A Khiêm gằn giọng:
“Nó thử sức chịu đựng của hang. Nếu đá sập, tất cả chúng ta đều chết.”
Tôi nheo mắt, cố nhìn qua khe hở. Bóng đen ấy khổng lồ hơn bất cứ loài nào tôi từng thấy. Thân hình nó cường tráng, móng vuốt dài cắm sâu xuống đất, mỗi bước đi như dội cả mặt đất lên.
Một con thú săn mồi… quái vật thật sự.
Chúng tôi chờ đợi trong nỗi sợ hãi. Mỗi phút trôi qua dài như cả giờ.
Cuối cùng, sau vài tiếng gầm gừ nữa, bóng đen khổng lồ từ từ lùi ra xa.
Tiếng động biến mất. Chỉ còn lại tiếng tim người đập dồn, và sự tĩnh lặng chết chóc.
Không ai dám lên tiếng, cho đến khi A Khiêm buông một hơi dài:
“Tạm thời… nó bỏ đi.”
Cả nhóm thở phào, có người ngồi bệt xuống đất, nước mắt lăn dài.
Tôi cũng buông gậy xuống, hai bàn tay vẫn còn run. Nhưng trong lòng tôi biết rõ: nó sẽ quay lại. Và lần sau… chưa chắc chúng tôi còn may mắn.
Đêm ấy, chẳng ai ngủ được. Tôi ngồi dựa lưng vào vách đá, mắt không rời cửa hang. Vân Nhi thiếp đi bên cạnh, đầu vô thức ngả vào vai tôi.
Nhìn gương mặt yên bình của cô, tôi bỗng thấy tim mình dịu lại đôi chút. Dù hoàn cảnh ngặt nghèo, nhưng ít nhất… tôi không đơn độc.
Ở phía xa, Khả Tinh vẫn còn thức. Ánh mắt cô dõi về phía tôi, ẩn chứa vô vàn cảm xúc. Tôi bắt gặp cái nhìn ấy, nhưng nhanh chóng quay đi.
Trong bóng tối, tôi thầm nghĩ:
“Ngày mai, mọi chuyện sẽ còn khốc liệt hơn. Nhưng dù thế nào, tôi cũng phải sống. Và bảo vệ được những người… đang đứng bên tôi.”