Chương 12 : Thử Thách Sinh Tồn

Mặt trời đỏ rực ló lên, xé tan màn sương mù. Cả làng thổ dân sôi sục như một ngày hội. Tiếng trống dồn dập vang khắp nơi, người người tụ tập quanh quảng trường đất.

Chúng tôi bị lôi ra khỏi căn chòi gỗ, tay vẫn bị trói thừng thô ráp.

Trịnh Vân Nhi run rẩy, môi tím tái:

Anh Tiểu Phàm… hôm nay… chúng ta phải chết sao?

Tôi siết chặt bàn tay cô trong tay mình, khẽ gằn giọng:

Không. Anh đã hứa sẽ bảo vệ em. Hôm nay, cũng vậy.


Tù Trưởng Hoắc Minh Nguyệt đứng trên bục gỗ cao, giọng trầm như sấm:

Theo luật tổ tiên, những kẻ ngoại lai phải chứng minh bản thân. Nếu vượt qua, các ngươi được sống như khách. Nếu thất bại… các ngươi sẽ làm tế phẩm cho lửa.

Tiếng hò hét vang rền. Bộ tộc vỗ trống, giậm chân, như gọi mưa gọi gió.

Một tên thổ dân cầm giáo ra, cắt đứt dây trói cho chúng tôi. Cây gậy thô sơ lại nằm trong tay, tôi cảm thấy một luồng sức mạnh nhỏ bé quay trở lại.


Thử thách đầu tiên bắt đầu.

Chúng tôi bị dẫn ra một hẻm núi đá dựng đứng. Dưới hẻm, những hàng cọc nhọn cắm chi chít, như miệng quái vật chờ nuốt mồi.

Trên đỉnh đối diện, một lá cờ đỏ tung bay.

Hoắc Minh Nguyệt giơ cao giáo, quát lớn:

Ai lấy được lá cờ, người đó chứng minh bản lĩnh! Nếu không… rơi xuống, máu sẽ tưới đất!

Bộ tộc gào rú, vỗ trống điên cuồng.


Tôi nhìn khoảng cách – ít nhất mười mét, chỉ có một cây cầu dây mục nát nối qua.

Gió thổi, cầu rung bần bật, từng sợi dây kêu cọt kẹt.

Vân Nhi tái mét, ôm lấy tôi:

Em… em không qua nổi đâu…

Tôi vuốt nhẹ tóc cô, thì thầm:

Nghe anh. Đặt tay vào tay anh. Đi sau lưng anh. Đừng buông ra.

Cô gật, nước mắt lăn dài nhưng ánh mắt kiên định hơn.


Tôi bước lên trước. Cầu dây lắc lư dữ dội, dưới chân chỉ toàn hố sâu cọc nhọn. Một bước sai = chết.

Mồ hôi túa ra, nhưng tôi cắn răng, giữ thăng bằng.

Đi theo anh!” – tôi hét lại.

Vân Nhi run rẩy bước lên, tay bấu chặt vai áo tôi. Phía sau, Khả Tinh cũng run lẩy bẩy, nhưng vẫn cố bám theo.

Khang Vĩ thì cười khẩy:

Tưởng khó lắm. Tao sẽ lấy cờ trước cho coi.

Hắn hùng hổ đi nhanh, khiến cầu rung dữ dội. Vân Nhi hét lên:

Đừng! Đi chậm thôi!

Im miệng!” – hắn gắt.

Cây cầu rung bần bật. Một tấm ván gãy rơi xuống vực, đập vào cọc nhọn kêu “phập” một tiếng ghê rợn.

Cả nhóm chết lặng, tim như muốn ngừng đập.


Chúng tôi gồng mình, từng bước một. Gió tạt mạnh, sợi dây kêu rít.

Tôi nắm chặt tay Vân Nhi, giọng gằn xuống:

Không được nhìn xuống! Nhìn anh thôi!

Cô gật, mắt đỏ hoe nhưng ánh nhìn không rời khỏi tôi.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng – đôi khi, sự sống còn chỉ phụ thuộc vào niềm tin tuyệt đối.


Cuối cùng, chúng tôi đến đỉnh đối diện. Tôi lao lên, giật lá cờ khỏi cột. Bộ tộc gào rú điên cuồng, trống đánh ầm ầm như sấm.

Tôi giơ lá cờ lên cao, hét lớn:

Chúng tôi sống!

Ánh mắt lóe lửa, máu nóng trong người như bùng nổ.


Nhưng chưa kịp thở phào, thử thách thứ hai lập tức bắt đầu.

Một khoảng đất rộng, giữa đó là hố sâu lầy nhão, sủi bọt ùng ục, mùi hôi thối bốc lên. Hai bên hố treo vài sợi dây leo.

Hoắc Minh Nguyệt gầm vang:

Bò qua hố! Kẻ nào rơi xuống sẽ bị đất nuốt!

Bộ tộc lại hò hét. Tiếng trống dồn dập.


Khang Vĩ gào:

Để tao đi trước!

Hắn nhảy bám vào dây leo, đu sang. Nhưng giữa chừng, dây rít lên, suýt đứt. Hắn vội buông tay, lộn một vòng, may mắn chạm được mép đất.

Cả làng cười hô hố.

Vân Nhi mặt trắng bệch:

Em… em không qua nổi…

Tôi nắm vai cô, ép giọng trấn an:

Anh sẽ ôm em. Tin anh.

Cô sững người, rồi gật, đôi mắt ngập nước.

Tôi vòng tay bế cô sát ngực, lao ra bám dây. Gió tạt mạnh, dây rung dữ dội. Cả thân tôi lắc lư giữa không trung, dưới là hố bùn ùng ục như miệng quái vật.

Giữ chặt!” – tôi hét.

Vân Nhi ôm ghì cổ tôi, mặt vùi vào vai, toàn thân run lên.

Một nhịp đu… rồi tôi buông tay, lăn xuống đất an toàn.

Cả làng ồ lên, tiếng trống dội như sấm.


Đêm đó, chúng tôi được nhốt lại, nhưng khác hôm trước – người trong làng đã thôi ánh mắt “chờ chết”. Giờ, họ nhìn chúng tôi bằng sự công nhận xen lẫn cảnh giác.

Trong căn chòi, Vân Nhi ôm băng tay tôi – nơi dây leo rít đã cắt xước.

Cô khẽ thì thầm:

Anh… tại sao lúc nào cũng liều mạng vì em?

Tôi cười nhạt:

Vì anh không chịu nổi nếu mất em.

Đôi mắt cô ngấn nước, rồi bất ngờ cúi xuống, đặt môi lên môi tôi.

Một nụ hôn dịu dàng nhưng da diết, kéo dài như muốn trút hết cảm xúc dồn nén cả ngày.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi quên hết mệt nhọc, quên cả ánh mắt đau đáu của Khả Tinh từ góc chòi.

Chỉ còn lại hơi thở và trái tim đập loạn nhịp.




LIÊN HỆ ADMIN