Chương 8 : Tiệc Đón Hè

Ngày diễn ra “Nghênh Hạ Yến” đã đến.

Trịnh Thanh Sầm ngồi trước gương đồng, để mặc cho nha hoàn trang điểm. Trog tiết trời đầu hè vạn vật đua nhau khoe sắc, nàng lại không chọn những bộ y phục màu sắc tươi sáng. Nàng mặc một chiếc áo dài tay đối khâm màu xanh lục nhạt xen lẫn màu vàng liễu, phối cùng chân váy sa tanh trắng thêu hình chim thúy và quả anh đào. Mái tóc được búi lỏng, không quá sát vào da đầu, vừa tạo cảm giác thanh thoát, lại khiến khuôn mặt trông nhỏ hơn. Nàng chỉ trang điểm nhẹ nhàng, một lớp phấn mỏng, một chút son môi, vừa đủ để trông đoan trang, lịch sự. Nàng không muốn quá nổi bật, chỉ mong có thể bình an vượt qua bữa tiệc hôm nay.

Từ phủ Tấn Quốc Công đến Cung Vương Phủ mất khoảng hai tuần hương. Ngồi trong xe ngựa, Thanh Sầm lòng nặng trĩu. Nàng biết, hôm nay không chỉ đơn giản là một bữa tiệc. Đó là một chiến trường không khói lửa, nơi nàng phải một mình đối mặt với kẻ thù lớn nhất của mình – Thập hoàng tử Nguyên Thận.

Cung Vương Phủ hôm nay vô cùng náo nhiệt. Xe ngựa của các nhà quyền quý đỗ chật kín cả một khoảng sân rộng. Thanh Sầm vừa bước xuống xe đã được Nguyên Nguyệt, chủ nhân của bữa tiệc, đích thân ra đón.

“Thanh Sầm, cuối cùng muội cũng đến rồi!” Nguyên Nguyệt vui vẻ kéo tay nàng, “Ta còn sợ muội vì chuyện của nhị tỷ mà không có tâm trạng đến dự tiệc nữa chứ.”

Thanh Sầm mỉm cười đáp lại: “Chuyện của tỷ tỷ đã được giải quyết ổn thỏa rồi. Hơn nữa, tiệc của quận chúa, ta sao có thể không đến?”

Hai người tay trong tay đi vào hoa viên. Khung cảnh nơi đây được bài trí vô cùng tinh xảo. Đình đài lầu các, hồ nước, những loài hoa quý cỏ lạ, tất cả đều toát lên vẻ xa hoa của một phủ đệ hoàng gia. Các công tử, tiểu thư danh giá đã có mặt đông đủ, kẻ đứng người ngồi, tiếng cười nói rộn rã.

Nguyên Nguyệt kéo Thanh Sầm đến một chiếc đình nghỉ mát bên hồ, nơi đã có vài vị tiểu thư đang ngồi trò chuyện. Thấy các nàng, ai cũng niềm nở chào hỏi. Câu chuyện của họ xoay quanh những chuyện phiếm trong giới quý tộc, từ chuyện trang sức, y phục mới, cho đến những giai thoại về các vị công tử tài hoa.

Có người tò mò hỏi về chuyện từ hôn của Trịnh Thư Ý, nhưng đều bị Nguyên Nguyệt khéo léo lái sang chuyện khác. Thanh Sầm thầm cảm kích sự tinh ý của bạn mình. Nàng chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười phụ họa, cố gắng không để lộ ra tâm trạng bất an của mình.

Đột nhiên, đám đông phía trước trở nên xôn xao. Từ một cánh cổng vòm hình mặt trăng, mấy vị nam tử mặc y phục sang trọng, tướng mạo bất phàm chậm rãi bước vào. Dẫn đầu chính là Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử, hai người đang là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị thái tử. Các tiểu thư trong hoa viên thấy vậy, ai nấy đều không giấu được vẻ vui mừng, hớn hở. Hoàng tử, luôn là đối tượng mà các nàng mơ ước.

Thanh Sầm cũng đứng dậy cùng mọi người hành lễ. Tim nàng đập thót một cái khi nhìn thấy bóng người đi sau cùng. Chính là hắn, Nguyên Thận.

Hôm nay, hắn mặc một bộ trường bào màu xanh đậm, thêu hoa văn mây chìm bằng chỉ bạc, tóc được búi cao bằng một chiếc quan ngọc trắng. Gương mặt hắn vẫn lạnh lùng như băng, nhưng đôi mắt hẹp dài kia lại như một con chim ưng đang rình mồi, sắc bén và đầy nguy hiểm. Ánh mắt hắn đảo qua một vòng, rồi dừng lại chính xác trên người nàng. Dường như, trong mắt hắn, cả hoa viên rộng lớn này chỉ có duy nhất một mình nàng.

Thanh Sầm vội cúi đầu, tránh đi ánh nhìn như thiêu như đốt của hắn. Nàng cảm thấy như mình là một con thỏ bị sói để mắt tới, không có nơi nào để trốn.

Sau khi các hoàng tử đã yên vị, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Các món ăn tinh xảo được dọn lên, tiếng đàn hát du dương vang vọng. Nhưng Thanh Sầm lại cảm thấy ăn không ngon, uống không vào. Nàng chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh để có thể rời khỏi nơi này.

Đúng như nàng dự đoán, rắc rối đã tự tìm đến cửa. Một nha hoàn bưng rượu đi qua, không biết vô tình hay cố ý, đã làm đổ cả chén rượu lên váy nàng. Mùa hè y phục vốn mỏng manh, rượu thấm vào, chiếc váy sa tanh gần như trở nên trong suốt, để lộ ra một mảng da thịt mờ ảo.

Nha hoàn kia vội vàng quỳ xuống xin lỗi, rối rít nói sẽ đưa Thanh Sầm đến thiên điện để thay y phục.

Thanh Sầm trong lòng hiểu rõ, đây chắc chắn là một cái bẫy. Nàng nhìn lướt qua phía các hoàng tử, thấy Nguyên Thận vẫn ngồi yên vị, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười như có như không.

Nàng không còn cách nào khác, đành phải đứng dậy, đi theo nha hoàn kia. Trên đường đến thiên điện, đi qua một hành lang vắng vẻ, quả nhiên, nàng đã gặp hắn.

Nguyên Thận đứng dựa vào một cây cột sơn đỏ, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ ung dung tự tại, như thể đã đợi nàng ở đây từ lâu.




LIÊN HỆ ADMIN