Chương 4 : Tiệc Rượu Thăm Dò
Đại yến trong cung diễn ra trong một bầu không khí xa hoa nhưng đầy căng thẳng. Tiếng đàn sáo du dương, vũ nữ lướt nhẹ như bướm, nhưng không thể che lấp được những ánh mắt trao đổi đầy ẩn ý của các quan viên. Vụ việc ở rừng trúc đã nhanh chóng lan truyền, và giờ đây, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào ba nhân vật chính: Trưởng công chúa Yến Vô Song, Thái tử Tề quốc Ân Triệt, và hoàng tử Yến Tự Toàn.
Yến Tự Toàn co rúm người ngồi ở một góc, thỉnh thoảng lại liếc trộm chị gái, không còn dám hung hăng như trước. Ân Triệt, với một bên má còn hơi sưng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng sự bối rối và oán giận ẩn sau đôi mắt phượng vẫn không qua được Yến Vô Song. Còn nàng, tâm điểm của mọi sự chú ý, lại tỏ ra thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Nàng vẫn tao nhã nâng chén, mỉm cười xã giao, khí chất cao quý khiến không ai dám nhìn thẳng.
Nhưng trong lòng Vô Song, đây không phải là một buổi tiệc, mà là một chiến trường không khói lửa. Nàng biết, cái tát kia chỉ là một lời cảnh cáo. Để thực sự phá vỡ kế hoạch của Ân Triệt, nàng cần phải thể hiện rõ lập trường và sức ảnh hưởng của mình.
Nàng chủ động hướng về phía Thái tử Yến Tự Lễ, cất giọng quan tâm đủ để những người xung quanh nghe thấy: “Hoàng đệ, mấy hôm nay việc học hành thế nào? Trông đệ có vẻ gầy đi, phải chú ý sức khỏe, đừng quá lao lực.”
Yến Tự Lễ, vốn đang ngồi lặng lẽ, không ngờ được chị gái lại công khai quan tâm mình trước bá quan văn võ. Chàng vui mừng ra mặt, vội vàng đứng dậy đáp lễ. Hành động này của Vô Song như một lời tuyên bố ngầm: người mà nàng ủng hộ, người mà nàng xem trọng, chính là vị Thái tử chân chính này, chứ không phải một kẻ hữu danh vô thực nào khác.
Sau đó, trong phần các tài tử trẻ tuổi thi nhau làm thơ ca ngợi cảnh thái bình thịnh trị, Vô Song chỉ lẳng lặng quan sát. Ánh mắt nàng lướt qua những gương mặt hăng hái, rồi dừng lại nơi Tiêu An Hòa. Chàng chỉ ngồi yên, nhấp một ngụm trà, không hề có ý định tham gia vào cuộc vui tâng bốc sáo rỗng này. Trong lòng Vô Song thầm tán thưởng. Người có thực tài và cốt cách, sẽ không bao giờ dùng lời lẽ hoa mỹ để che đậy đi những mối nguy còn tiềm ẩn của quốc gia.
Lợi dụng lúc yến tiệc đang đến hồi cao điểm, Vô Song rời khỏi chỗ ngồi, đi ra phía hành lang hóng mát. Nàng biết, Tiêu An Hòa cũng sẽ sớm tìm một góc yên tĩnh. Quả nhiên, chỉ một lát sau, bóng dáng thanh tú của chàng xuất hiện.
“Tiêu thị đọc,” nàng cất tiếng gọi.
Tiêu An Hòa giật mình, vội hành lễ. “Điện hạ.”
“Tiêu đại nhân tài hoa hơn người, sao lại không góp vui bằng một bài thơ ca ngợi thịnh thế?” Nàng hỏi thẳng, ánh mắt nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của chàng.
Tiêu An Hòa im lặng một lúc. Chàng biết đây là một câu hỏi thăm dò. Nếu trả lời khéo léo, chàng sẽ được lòng công chúa. Nhưng chàng không muốn nói dối, đặc biệt là với nàng. Chàng hít một hơi thật sâu, cất giọng trầm ổn:
“Bẩm điện hạ, phương Bắc Hồ nhân chưa yên, phương Nam Tấn quốc vẫn luôn như hổ rình mồi. Bên trong, tuy bề ngoài thái bình nhưng lòng người khó đoán. Thiên hạ chưa thực sự an định, thần không dám dùng những lời sáo rỗng để tô vẽ nên một chữ ‘thịnh’.”
Câu trả lời thẳng thắn và đầy khí phách của chàng khiến Vô Song chấn động. Giữa một đám quan lại chỉ biết nịnh hót, vẫn còn một người trẻ tuổi dám nhìn thẳng vào sự thật. Nàng nhìn chàng, ánh mắt không còn là sự thăm dò, mà là sự tán thưởng và tin cậy chân thành.
“Không hổ là Tiêu An Hòa.” Nàng khẽ nói, rồi mỉm cười. “Có những lời này của ngươi, ta cũng yên tâm phần nào.”
Nụ cười của nàng rực rỡ như ánh dương, khiến Tiêu An Hòa ngẩn người. Chàng cảm nhận được, từ giây phút này, giữa chàng và vị công chúa cao cao tại thượng này đã có một sự thấu hiểu ngầm, một mối liên kết vượt qua cả thân phận quân thần.
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ. Mùa thu đi qua, mùa đông khắc nghiệt ập đến. Cùng với cái lạnh của đất trời là tin tức khiến cả triều đình chao đảo: Hoàng đế bệnh tình nguy kịch. Những buổi chầu bị hủy bỏ, những tin đồn lan nhanh, sự lo lắng bao trùm lên khắp hoàng cung.
Yến Vô Song được triệu đến Thanh Hòa Điện vào một đêm đông lạnh giá. Nàng biết, ngày này cuối cùng cũng đã đến.
Phụ hoàng của nàng nằm trên long sàng, gương mặt gầy rộc, hơi thở yếu ớt. Nhưng khi thấy nàng, trong đôi mắt ông vẫn ánh lên vẻ yêu thương và tin tưởng vô hạn. Ông ra hiệu cho tất cả mọi người lui ra, chỉ giữ lại nàng và vị thái giám tâm phúc nhất.
“Vô Song,” ông gọi, giọng khản đặc. “Trẫm… không còn nhiều thời gian nữa. Giang sơn này, sắp tới phải giao lại cho Tự Lễ. Nhưng nó tính tình nhân hậu, thiếu đi sự quyết đoán. Trẫm không yên tâm.”
Vô Song quỳ bên giường, nắm lấy bàn tay gầy guộc của cha, nước mắt lưng tròng. “Phụ hoàng, người sẽ không sao đâu…”
Hoàng đế lắc đầu, ông lấy từ dưới gối ra một vật được bọc trong lụa vàng, trao cho nàng. “Đây là Ngân Giao trường tiên, bảo vật của tổ tiên. Trẫm ban cho con. Sau này, nếu Tự Lễ có hành động hồ đồ, làm nguy hại đến xã tắc, con… con được phép thay trẫm… dạy dỗ nó.”
Yến Vô Song sững sờ. Nàng biết cây roi này. Đó không chỉ là một vũ khí, mà là biểu tượng của quyền lực tối thượng, quyền được “phạt vua”. Phụ hoàng đang trao cho nàng một thanh thượng phương bảo kiếm, một lá bùa hộ mệnh để nàng có thể danh chính ngôn thuận can dự vào triều chính, bảo vệ em trai và bảo vệ cả cơ đồ này.
“Còn nữa,” hoàng đế thở dốc, “tuyệt đối không được để Ân Triệt trở về Tề quốc. Giấc mơ của con đã cảnh báo trẫm. Kẻ đó… là một con mãnh hổ. Thả hổ về rừng, ắt sẽ có ngày nó quay lại cắn xé chúng ta. Phải nhớ kỹ!”
“Nhi thần… tuân chỉ!” Vô Song dập đầu, giọng nghẹn ngào.
Hoàng đế mỉm cười mãn nguyện, ông nhìn con gái một lần cuối, rồi từ từ nhắm mắt, trút hơi thở cuối cùng.
“Hoàng thượng băng hà!” Tiếng thái giám khóc vang lên, ai oán và thê lương.
Chuông tang từ trong cung bắt đầu đổ dồn dập, từng hồi từng hồi vang vọng khắp kinh thành Tấn Dương, báo hiệu một triều đại đã kết thúc và một thời đại mới đầy sóng gió sắp bắt đầu.
Yến Vô Song đứng lặng trong hành lang lạnh lẽo, tay siết chặt cây Ngân Giao trường tiên. Cây roi trong tay nàng vừa nặng trĩu, vừa nóng rực. Đó là di nguyện của Phụ hoàng, là trọng trách của cả một quốc gia, và cũng là thanh gươm để nàng mở đường cho một tương lai mới.
Tiếng chuông đang tiễn đưa Phụ hoàng, nhưng với Vô Song, nó lại như tiếng trống trận, thúc giục nàng bước vào ván cờ sinh tử của đời mình.
“Phụ hoàng, người hãy yên tâm.” Nàng thầm nhủ. “Nhi thần sẽ không để người thất vọng. Giang sơn này, con sẽ thay người và Tự Lễ… giữ thật chặt.”