Chương 9 : Tiệm May Tại Gia
Những vị khách hàng đầu tiên mang theo sự ngập ngừng, nhưng cũng đầy hy vọng. Họ trải những súc vải mềm mại lên bàn, mỗi người đều có những yêu cầu riêng cho những đứa con cưng của mình. Miêu Tú Tú đón tiếp họ bằng một nụ cười ấm áp và sự chuyên nghiệp đáng kinh ngạc.
Thay vì chỉ nhận vải và may theo mẫu có sẵn, cô cẩn thận lấy ra một cuốn sổ và cây bút chì. “Chị muốn may cho bé trai hay bé gái ạ? Cháu năm nay mấy tuổi rồi chị?” Cô hỏi han cặn kẽ.
Với mỗi đứa trẻ, cô không chỉ lấy số đo một cách máy móc. Cô quan sát vóc dáng, hỏi han về tính cách của chúng. “Bé nhà mình hiếu động không ạ? Nếu cháu hay chạy nhảy, em sẽ may quần đũng rộng hơn một chút cho thoải mái.” Hoặc, “Da bé có trắng không chị? Màu xanh bạc hà này sẽ rất tôn da cho bé đấy ạ.”
Cô còn phác thảo nhanh ra giấy vài kiểu dáng cho các bà mẹ lựa chọn, từ kiểu cổ áo, tay áo cho đến việc thêm một chiếc túi nhỏ hay một đường viền ren. Sự tư vấn tận tình và chuyên nghiệp này là điều họ chưa bao giờ nhận được khi đi mua quần áo may sẵn. Những người phụ nữ ban đầu còn có chút nghi ngại, giờ đây hoàn toàn bị thuyết phục. Họ vui vẻ để lại số đo, vải vóc và cả niềm tin.
Căn nhà nhỏ của vợ chồng Chu Bắc Ký chính thức biến thành một “tiệm may tại gia”. Tiếng máy may “rì rầm” vang lên từ sáng sớm đến tận khuya. Âm thanh đó không còn xa lạ, mà dần trở thành một giai điệu quen thuộc, một dấu hiệu của sự chăm chỉ và sức sống mới trong khu tập thể vốn yên ắng.
Tú Tú làm việc với một sự say mê đáng kinh ngạc. Từng đường cắt, từng mũi chỉ đều được cô thực hiện một cách hoàn hảo. Cô không chỉ may, cô đang sáng tạo. Cô kết hợp các loại vải, thêm thắt những chi tiết nhỏ nhưng tinh tế, biến những bộ quần áo trẻ em bình thường trở nên độc đáo và đáng yêu. Gian phòng khách nhỏ giờ đây treo đầy những bộ trang phục xinh xắn đủ màu sắc, trông như một cửa hàng thời trang thu nhỏ.
Một tuần sau, những đơn hàng đầu tiên được hoàn thành. Cô cẩn thận là phẳng phiu từng bộ, gấp ngay ngắn rồi gói lại trong giấy báo sạch. Khi các bà mẹ đến nhận hàng, họ đã không thể tin vào mắt mình.
“Trời ơi! Đẹp quá Tú Tú ơi! Đây là bộ đồ tôi đặt cô may sao?” Một người phụ nữ reo lên, cầm trên tay bộ đồ cho cậu con trai. Chiếc áo sơ mi kẻ caro được phối với chiếc quần yếm màu be, có hàng cúc gỗ nhỏ xinh, trông sành điệu như quần áo của trẻ em thành phố lớn.
“Đường may này, còn đẹp hơn cả đồ mua ở bách hóa tổng hợp,” một người khác tấm tắc khen. “Vải của tôi đưa chỉ là vải thường, mà qua tay cô sao trông sang hẳn lên.”
Họ ướm thử quần áo lên người con mình. Bộ nào bộ nấy đều vừa vặn như in, khiến những đứa trẻ trông sáng sủa và đáng yêu hẳn ra. Điều khiến họ hài lòng nhất là giá tiền công. So với chất lượng sản phẩm họ nhận được, cái giá mà Tú Tú đưa ra thật sự quá phải chăng.
Tiếng lành đồn xa. Những đứa trẻ trong khu tập thể mặc quần áo do “cô Tú Tú” may trở thành những “người mẫu sống” hiệu quả nhất. Các bà mẹ khác nhìn thấy, ai cũng trầm trồ hỏi han. Chỉ trong vòng hai tuần, số lượng đơn hàng của Tú Tú đã tăng lên gấp bội. Cô phải ghi chép cẩn thận vào một cuốn sổ để không bị nhầm lẫn. Số tiền công cô kiếm được, sau khi trừ đi chi phí, cũng đã bắt đầu tích lũy. Cô cất chúng cẩn thận trong chiếc hộp sắt, nơi mà “nhà đầu tư” đã trao cho cô niềm tin ban đầu.
Gần hai tuần trôi qua, Chu Bắc Ký mới có một ngày nghỉ trọn vẹn để trở về nhà. Sau những ngày huấn luyện căng thẳng, anh chỉ mong được trở về căn nhà sạch sẽ, ăn một bữa cơm ngon và có một giấc ngủ yên tĩnh.
Anh dắt xe vào sân, ngẩng lên nhìn cửa sổ căn hộ của mình. Anh có chút ngạc nhiên khi thấy cửa sổ mở toang, và hình như có tiếng người nói chuyện vọng ra. Anh bước nhanh lên cầu thang, trong lòng có một dự cảm lạ.
Anh khẽ khàng mở cửa. Cảnh tượng trước mắt khiến anh sững sờ.
Căn phòng khách nhỏ bé của anh đã hoàn toàn biến đổi. Nó không còn là nơi để tiếp khách, mà đã trở thành một xưởng may thực thụ. Một sào tre được giăng ngang phòng, treo đầy những bộ quần áo trẻ em đủ màu sắc, xinh xắn và đáng yêu. Những súc vải được xếp gọn gàng ở góc phòng. Và vợ anh, Miêu Tú Tú, đang đứng đó, tay cầm thước dây, miệng tươi cười nói chuyện với một người phụ nữ khác. Cô đang lấy số đo cho một khách hàng.
“Chị cứ yên tâm, tuần sau là có ạ. Cháu nhà mình mặc màu hồng phấn này xinh lắm.” Giọng nói của cô đầy tự tin và chuyên nghiệp.
Người phụ nữ kia vui vẻ gật đầu, đặt tiền cọc và súc vải lên bàn, không ngớt lời khen ngợi: “Nghe danh cô Tú Tú khéo tay đã lâu, hôm nay mới có dịp qua đặt. Trông mấy bộ đồ cô may treo kia kìa, đẹp quá chừng. Bọn trẻ trong khu giờ đứa nào cũng mong được mẹ cho may đồ ở chỗ cô đấy.”
Chu Bắc Ký đứng lặng ở cửa, như một người ngoài cuộc vô tình lạc bước. Anh nhìn vợ mình, nhìn sự bận rộn của cô, nghe những lời khen ngợi chân thành từ người khách. Anh nhìn những bộ quần áo xinh xắn treo trên sào, mỗi bộ đều là một tác phẩm nghệ thuật nhỏ bé, minh chứng cho tài năng của cô.
Anh nhìn thấy chiếc hộp sắt quen thuộc được đặt trên bàn, bên trong là những đồng tiền được xếp ngay ngắn. Đó là thành quả lao động của cô. Cô không chỉ “học nghề cho vui”, cô đang thực sự kinh doanh, đang kiếm tiền bằng chính tài năng và sức lao động của mình.
Người phụ nữ kia ra về, đi ngang qua anh, gật đầu chào một cách thân thiện. Lúc này, Miêu Tú Tú mới nhìn thấy anh.
Cô có chút ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười. “Anh về rồi à?”
Họ đứng đó, nhìn nhau, giữa không gian tràn ngập màu sắc của vải vóc và âm hưởng của sự lao động chăm chỉ. Tiếng máy may im lặng, nhưng Chu Bắc Ký dường như vẫn nghe thấy nó vang vọng, không chỉ trong căn phòng, mà còn trong chính lồng ngực mình.
Anh không còn nhìn cô như một cô vợ quê mùa cần anh che chở hay ban ơn. Người phụ nữ đứng trước mặt anh lúc này là một người thợ tài hoa, một “bà chủ nhỏ” độc lập và đầy tự tin. Cô đã không cần đến anh để chứng minh giá trị của mình nữa. Cô đã tự mình làm được điều đó.
Và anh nhận ra, sự thay đổi trong vị thế của cô cũng đã làm thay đổi hoàn toàn vị thế của chính anh trong mối quan hệ này. Anh không còn là người chủ gia đình tuyệt đối nữa. Họ đã trở thành hai con người bình đẳng, cùng đứng chung trên một con thuyền.
