Chương 8 : Tin Tức Kinh Thành

Hai năm trôi qua.

Dưới sự cai quản của Yến Vô Song, Tiền Biên đã lột xác hoàn toàn. Nơi đây không còn chỉ là một thành phố cảng trù phú, mà đã trở thành một pháo đài quân sự vững chắc và là một hình mẫu về sự thịnh vượng. Quân đội của nàng, từ những tân binh ô hợp ban đầu, giờ đã là một đội quân tinh nhuệ, kỷ luật nghiêm minh, được trang bị vũ khí tốt nhất. Họ không còn gọi nàng là “Công chúa điện hạ” theo nghi lễ, mà gọi nàng bằng hai tiếng “Chủ soái” đầy kính phục và ngưỡng mộ. Với họ, Yến Vô Song chính là tín ngưỡng, là ngọn cờ mà họ nguyện sống chết đi theo.

Tin tức về sự thành công của nàng ở Tiền Biên như một cơn gió, nhanh chóng bay về kinh thành và lan đi khắp các châu quận. Danh tiếng của nàng cũng vì thế mà trở nên vô cùng phức tạp.

Trong mắt dân chúng và binh lính, nàng là một “nữ chiến thần” tái thế, một vị cứu tinh. Người ta kể về tài năng quân sự của nàng, về sự công minh và lòng yêu thương dân chúng của nàng như những huyền thoại. Nơi nào có thiên tai, người dân không còn trông chờ vào cứu tế của triều đình, mà họ lại hy vọng tin tức có thể đến tai Trưởng công chúa.

Thế nhưng, trong mắt các thế gia vọng tộc và đám quan lại bảo thủ ở kinh thành, nàng lại là một mối đe dọa. Một người phụ nữ nắm trong tay quân đội và quyền lực cai trị một vùng đất rộng lớn, đó là điều chưa từng có trong lịch sử, là một sự thách thức đối với trật tự nam quyền đã tồn tại hàng ngàn năm. Những lời đồn đại ác ý bắt đầu lan truyền. Họ nói nàng hành xử như đàn ông, ngày đêm hội họp với các tướng lĩnh nam nhân. Họ thêu dệt nên những câu chuyện về việc nàng tuyển “diện thủ” trong phủ, cố gắng dùng những lời lẽ dơ bẩn để hạ bệ uy danh của nàng.

Vô Song biết hết những điều đó, nhưng nàng không thèm bận tâm. Nàng hiểu rằng, quyền lực thực sự không đến từ danh tiếng trong sạch, mà đến từ gươm đao và lòng người. Điều nàng quan tâm hơn cả, là những tin tức thực sự từ trung tâm của cơn bão – kinh thành Tấn Dương.

Nàng không thể tin vào những bản tấu chương chính thức được gửi đi từ triều đình của Yến Tự Toàn. Nàng cần một nguồn tin đáng tin cậy. Và người đó, không ai khác, chính là Tiêu An Hòa.

Một mạng lưới đưa tin bí mật được thiết lập giữa Tiền Biên và kinh thành. Những lá thư, được ngụy trang cẩn thận, đều đặn qua lại giữa hai người.

Qua những dòng chữ của Tiêu An Hòa, một Tấn Dương mục nát và suy đồi hiện ra trước mắt Vô Song. Chàng viết, sau khi nàng rời đi, Yến Tự Toàn như con ngựa thoát khỏi dây cương. Hắn hoàn toàn rơi vào sự thao túng của tên nịnh thần Khúc Giang. Quốc khố bị bòn rút để xây dựng những cung điện xa hoa, những lăng tẩm tốn kém. Yến Tự Toàn ngày đêm chìm đắm trong tửu sắc, bỏ bê triều chính. Các trung thần như Tiêu thái sư, cha của An Hòa, vì dám can gián mà bị gạt ra ngoài lề, thậm chí bị khiển trách.

“Ở kinh thành,” Tiêu An Hòa viết, “mỗi ngày trôi qua là một ngày thêm phiền muộn. Bệ hạ dường như đã quên mất trọng trách của một bậc đế vương. Những kẻ bất tài, nịnh hót thì được thăng quan tiến chức, còn người có thực tài thì bị chèn ép. Mỗi khi tuyệt vọng, thần lại nghĩ đến Tiền Biên. Tin tức về những cải cách của Điện hạ giống như ánh sáng duy nhất trong đêm tối. Người đang xây dựng nên một Khương Quốc mà thần và cha hằng mơ ước.”

Những lá thư của họ không chỉ có tin tức chính trị. Chúng còn là nơi hai tâm hồn đồng điệu tìm thấy sự sẻ chia. Họ bàn về sách lược trị quốc, về triết lý nhân sinh, về một tương lai mà cả hai cùng khao khát cho Khương Quốc. Tình cảm giữa họ, lặng lẽ nảy nở qua từng nét mực.

Vô Song đọc thư, trong lòng vừa lo lắng cho tình hình đất nước, vừa cảm thấy ấm áp. Nàng hồi âm: “Ta ở đây, không chỉ vì bản thân. An Hòa, ngươi hãy cẩn trọng ở kinh thành. Giữ mình, cũng là giữ lại một phần cốt khí cuối cùng cho Khương Quốc. Chờ ta.”

“Chờ ta” – hai chữ đơn giản, nhưng lại là một lời hứa nặng tựa ngàn cân.

Và rồi, sự kiện đẩy mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm cuối cùng cũng xảy ra.

Mùa hè năm đó, một trận đại hồng thủy bất ngờ ập đến các châu quận phía Nam, nhấn chìm hàng vạn nóc nhà, cuốn trôi ruộng đồng. Tin tức cấp báo bay về triều đình. Nhưng triều đình của Yến Tự Toàn đã mục rỗng. Tiền cứu tế được cấp phát xuống một cách chậm chạp, và phần lớn đã bị các quan lại tham ô trên đường đi. Dân chúng lâm vào cảnh màn trời chiếu đất, đói khát, dịch bệnh hoành hành. Xác người trôi nổi khắp nơi, tiếng kêu than ai oán vang thấu trời xanh.

Khi tin tức này đến được Tiền Biên, Vô Song đập bàn đứng dậy, gương mặt đanh lại. Nàng không thể chờ đợi được nữa.

“Truyền lệnh!” Giọng nàng vang vọng khắp phủ đệ. “Mở toàn bộ kho lương của Tiền Biên! Tập hợp một đội quân vận tải, mang theo lương thực, thuốc men, y phục, lập tức lên đường cứu tế các châu quận phía Nam! Không cần chờ thánh chỉ!”

Lệnh của nàng khiến tất cả mọi người kinh ngạc. Đây là một hành động vượt quyền nghiêm trọng. Về lý, nàng không có quyền điều động tài nguyên của thái ấp cho các khu vực khác mà không có sự cho phép của hoàng đế. Đây chẳng khác nào một lời tuyên bố rằng, nàng không còn xem triều đình của Yến Tự Toàn ra gì.

Nhưng không một ai dám cãi lệnh. Đội quân cứu tế của Tiền Biên, hiệu quả và nhanh chóng, mang theo cờ hiệu có chữ “Vô Song”, rầm rộ lên đường. Họ đến những nơi mà quân cứu tế của triều đình còn chưa đặt chân tới. Họ dựng lều trại, phát chẩn lương thực, chữa bệnh cho dân. Hình ảnh của Trưởng công chúa, thông qua hành động này, đã trở nên vĩ đại như một vị bồ tát sống trong lòng những người dân đang trong cơn khốn cùng. Họ không còn tung hô “Hoàng thượng vạn tuế”, mà họ lại hô vang “Trưởng công chúa thiên tuế”.

Lòng dân đã bắt đầu đổi hướng.

Vài tuần sau, Vô Song nhận được một lá thư khẩn từ Tiêu An Hòa. Nàng mở ra, chỉ thấy vài dòng chữ ngắn gọn, nhưng nét mực như run lên vì căng thẳng.

“Hành động cứu tế của người đã gây ra một cơn địa chấn ở kinh thành. Dân chúng tung hô, nhưng Bệ hạ thì long nhan đại nộ. Khúc Giang và bè đảng của hắn đang ngày đêm gièm pha, nói rằng người đang dùng lòng dân để mưu đồ soán vị.”

“Điện hạ, bão tố… sắp nổi lên rồi. Xin người vạn lần cẩn trọng.”

Vô Song gấp lá thư lại, đôi mắt phượng nheo lại, lóe lên một tia sáng lạnh lẽo. Nàng bước ra ngoài, nhìn về phía Tấn Dương xa xôi.

Nàng biết ngày này rồi sẽ đến. Yến Tự Toàn và đám sâu mọt kia sẽ không ngồi yên. Nhưng nàng không sợ. Nàng đã có quân đội, có lòng dân. Nếu họ muốn có bão tố, nàng sẽ cho họ một trận cuồng phong có thể cuốn phăng tất cả.

Cuộc đối đầu, giờ đây đã không thể tránh khỏi.




LIÊN HỆ ADMIN