Chương 1 : Tỉnh Giấc Từ Địa Ngục
Cái lạnh buốt xương của gió núi dường như xuyên qua từng lớp da thịt, đóng băng cả linh hồn Lâm Du Du. Cô cảm nhận được cơ thể mình đang rơi tự do, không trọng lực, không điểm tựa, chỉ có tiếng gió rít gào bên tai và hình ảnh bầu trời đêm xám xịt, vô tình của tận thế đang lùi dần về phía xa.
Nhưng thứ lạnh lẽo hơn cả cơn gió tàn độc kia, chính là ánh mắt của Nam Phong.
Đôi mắt từng chứa đầy sự dịu dàng, ấm áp giờ đây chỉ còn lại sự thờ ơ và một tia tính toán lạnh như băng. Hắn đứng trên mép vực, dáng người cao lớn khuất dần trong bóng tối, bàn tay vừa đẩy cô xuống vẫn còn lơ lửng trong không khí. Hắn thậm chí không thèm nói một lời từ biệt, một lời giải thích. Mười năm kề vai sát cánh, mười năm chia sẻ sự sống và cái chết trong thế giới hoang tàn này, tất cả đều tan biến trong một cú đẩy tàn nhẫn.
Vì cái gì? Vì một chút vật tư còn sót lại? Hay vì một vị trí cao hơn trong thành bang đối địch? Lâm Du Du không biết, và có lẽ sẽ không bao giờ biết được. Ý thức của cô mờ dần theo cú va chạm kinh hoàng, nỗi đau thể xác bị thay thế bởi sự trống rỗng và một nỗi hận thấu trời xanh.
Giá như… có thể làm lại từ đầu…
Đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi bóng tối vĩnh hằng nuốt chửng lấy cô.
…
“Du Du! Du Du, dậy đi! Sắp muộn giờ làm rồi đấy!”
Tiếng gọi quen thuộc cùng tiếng chuông báo thức inh ỏi kéo Lâm Du Du ra khỏi cơn ác mộng dai dẳng. Cô choàng tỉnh, bật người dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Theo phản xạ, cô vơ lấy con dao găm phòng thân vẫn luôn đặt dưới gối. Nhưng bàn tay cô chỉ chạm vào khoảng không mềm mại của nệm và ga giường.
Tim đập thình thịch như muốn vỡ tung lồng ngực, cô thở hổn hển, cố gắng định thần lại. Mùi hương dịu nhẹ của nước xả vải, tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai ấm áp len lỏi qua khe rèm… tất cả đều quá xa lạ, quá đỗi yên bình so với thế giới đổ nát, hôi thối trong ký ức của cô.
Đây là đâu? Cô đã chết rồi cơ mà?
Lâm Du Du hoang mang nhìn quanh. Căn phòng ngủ nhỏ nhắn, gọn gàng với tông màu trắng kem chủ đạo. Bức tường dán đầy những tấm ảnh cô cười rạng rỡ bên bạn bè, chiếc bàn trang điểm bừa bộn mỹ phẩm, tủ quần áo mở toang với những bộ váy áo công sở… Mọi thứ đều quen thuộc đến đau lòng. Đây chính là căn hộ của cô ở Buôn Ma Thuột. Căn hộ cô đã bán đi từ rất lâu rồi, ngay trước khi tận thế bắt đầu.
Một cảm giác khó tin len lỏi trong tâm trí. Cô run rẩy vớ lấy chiếc điện thoại trên bàn. Màn hình sáng lên, hiển thị dòng chữ rõ ràng: Thứ Tư, ngày 24 tháng 9 năm 2025.
2025?
Lâm Du Du chết điếng. Toàn thân cô cứng đờ, đôi mắt dán chặt vào dãy số trên màn hình. Cô nhớ như in, ngày tận thế bắt đầu là vào cuối năm 2030. Vậy là… cô đã quay trở về năm năm trước? Quay về thời điểm trước khi mọi thảm họa kinh hoàng ập đến? Trước khi cực nhiệt thiêu đốt mặt đất, trước khi cực hàn đóng băng vạn vật?
“Không thể nào… Đây chắc chắn là một giấc mơ…” Cô lẩm bẩm, giọng lạc đi. Giấc mơ trước khi chết? Một sự an ủi cuối cùng của não bộ trước khi ngừng hoạt động hoàn toàn?
Cô véo mạnh vào đùi mình, một cơn đau nhói lan truyền khắp cơ thể, chân thực đến không thể chối cãi. Đây không phải là mơ!
Trong cơn hoảng loạn, bàn tay cô vô thức đưa lên tai trái. Một cảm giác quen thuộc, lành lạnh của kim loại chạm vào đầu ngón tay. Cô vội vã lao tới trước gương.
Trên dái tai trái của cô, một chiếc khuyên tai bạc nhỏ nhắn, hình dạng đơn giản đang lấp lánh dưới ánh nắng. Nó không phải là món trang sức cô từng có trước đây. Nó là “bảo vật” đã thức tỉnh cùng cô trong tận thế, một không gian dị năng gần như vô tận, thứ đã giúp cô sống sót qua những ngày tháng khốn cùng nhất. Và giờ đây, nó đã theo cô quay trở về.
Đây là bằng chứng không thể chối cãi. Cô đã thực sự trọng sinh!
Lâm Du Du nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương. Một cô gái hai mươi ba tuổi, trẻ trung, xinh đẹp với làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn vẫn còn nét ngây thơ. Hoàn toàn khác xa với người phụ nữ ba mươi ba tuổi chai sạn, hốc hác, với ánh mắt luôn hằn lên sự cảnh giác và mệt mỏi trong ký ức của cô.
Một cơ hội làm lại từ đầu.
Cơ hội mà cô đã tuyệt vọng cầu xin trong giây phút cuối cùng của sinh mệnh.
Nỗi kinh hoàng ban đầu dần lắng xuống, thay vào đó là một sự bình tĩnh đến lạnh người. Cơn sốc qua đi, tâm trí cô bắt đầu hoạt động với một tốc độ chóng mặt, phân tích, sắp xếp và lên kế hoạch.
Năm năm. Cô có năm năm để chuẩn bị.
Năm năm để biến mình từ một con mồi yếu đuối trở thành một kẻ săn mồi đáng sợ.
Năm năm để tích trữ đủ vật tư để không bao giờ phải trải qua cảm giác đói khát đến tuyệt vọng.
Và năm năm, để lên kế hoạch trả thù kẻ đã đẩy cô xuống vực thẳm – Nam Phong.
“Nam Phong…” Cái tên được thốt ra từ kẽ răng, mang theo nỗi hận thấu xương. Kiếp này, cô sẽ không để bi kịch đó lặp lại. Cô sẽ khiến hắn phải trả giá đắt cho sự phản bội của mình.
Lâm Du Du nhắm mắt lại, tập trung ý niệm vào chiếc khuyên tai. Một cảm giác kết nối quen thuộc hiện lên. Cô thử nghĩ đến chiếc điện thoại trên bàn. Ngay lập tức, chiếc điện thoại biến mất. Cô mở mắt, nó đã không còn ở đó. Cô lại tập trung, nghĩ đến việc lấy nó ra. “Cạch.” Chiếc điện thoại lại xuất hiện trên bàn, ngay vị trí cũ.
Nó vẫn hoạt động! Không gian dị năng vẫn còn!
Một nụ cười lạnh lẽo, đầy toan tính nở trên môi cô. Đây chính là con át chủ bài lớn nhất của cô.
Việc đầu tiên cần làm là tiền. Tích trữ vật tư cần một số vốn khổng lồ. Lương nhân viên văn phòng quèn của cô chẳng thấm vào đâu. Cô có hai căn hộ, một là căn này, hai là căn chung cư cao cấp hơn mà bố mẹ để lại. Phải bán chúng ngay lập tức! Thị trường bất động sản trong vài năm tới sẽ lao dốc không phanh, bây giờ chính là thời điểm vàng.
Nhưng chỉ tiền bán nhà thôi vẫn chưa đủ. Cô cần nhiều hơn thế. Nhiều hơn rất nhiều.
Một ký ức chợt lóe lên trong đầu. Một dãy số. Dãy số độc đắc của giải xổ số lớn nhất nước, với giá trị giải thưởng lên tới hàng trăm tỷ đồng. Kiếp trước, cô đã mua vé số theo ngày sinh của mình và chỉ sai lệch đúng một con số. Cô vẫn còn nhớ như in cảm giác tiếc nuối đến phát điên khi cầm tờ vé số trên tay. Nhưng bây giờ, sự tiếc nuối đó đã biến thành một cơ hội trời cho.
Cô vội vã tìm giấy bút, run run viết lại dãy số trong trí nhớ. “Lần này, sẽ không còn sai sót nữa.”
Để chắc chắn dòng thời gian không bị thay đổi, cô quyết định sẽ thử nghiệm trước. Tối nay có một giải xổ số nhỏ hơn. Cô sẽ mua một vé, cố ý chọn sai một con số. Nếu kết quả trùng khớp với trí nhớ của cô, vậy thì kế hoạch làm giàu của cô đã nắm chắc phần thắng.
Tiếp theo là kỹ năng. Sức mạnh thể chất là điều kiện tiên quyết để sinh tồn. Kiếp trước, cô đã quá phụ thuộc vào người khác. Lần này, cô phải tự bảo vệ chính mình. Bố cô từng là một huấn luyện viên Taekwondo. Từ nhỏ cô đã theo ông tập luyện, nhưng sau khi ông qua đời vì bệnh ung thư, cô đã đau lòng đốt bộ võ phục và thề sẽ không bao giờ chạm vào nó nữa. Bây giờ nghĩ lại, đó là một quyết định ngu ngốc. Taekwondo không thể cứu bố cô, nhưng nó có thể cứu mạng cô trong tận thế. Cô phải tập luyện lại, phải trở nên mạnh mẽ hơn bất cứ ai.
Lâm Du Du nhìn lại căn phòng một lần nữa. Mọi thứ vẫn yên bình và tươi đẹp. Nhưng trong mắt cô, tất cả chỉ là lớp vỏ bọc mỏng manh cho một địa ngục sắp sửa giáng trần. Đồng hồ đếm ngược đã bắt đầu. Năm năm. Cuộc chiến sinh tồn của cô, đã chính thức bắt đầu lại từ vạch xuất phát.
Lần này, cô sẽ không thua.