Chương 19 : Tớ quen bà của cậu ta
Trình Tri Vi vốn dĩ học cùng lớp với bọn Lục Hướng Dã hồi cấp hai, ngoài Lục Hướng Dã ra, cô đều có thể nói chuyện vài câu với họ.
Trình Tri Vi ngồi bên cạnh Ngô Du, chừa lại vị trí bên cạnh Lục Hướng Dã cho Lâm Tử Hạ.
“Các cậu chọn chỗ này hay thật, điều hòa thổi thẳng vào.” Trình Tri Vi khen một câu.
Ngô Du mặt mày đắc ý, “Đó là đương nhiên, cũng không xem là ai chọn.”
Lâm Tử Hạ cảm nhận được từng làn gió mát từ điều hòa, sự oi bức cũng dịu đi phần nào, nhưng lại không có khẩu vị, cô lơ đãng chọc chọc cơm trong khay.
Lục Hướng Dã từ đầu đến cuối không nói một lời nào, toàn thân toát ra khí chất khó ở.
Xem ra ông tướng này cũng rất ghét quân sự.
Lý Sâm Miểu nhìn Lâm Tử Hạ, “Sao cậu không ăn thế? Không hợp khẩu vị à?”
Lâm Tử Hạ khựng lại, từ từ nói, “Hơi khó nuốt một chút.”
Trình Tri Vi khuyên, “Hạ Hạ, cậu ăn một chút đi, không thì buổi chiều không chịu nổi đâu.”
Lâm Tử Hạ gật đầu, “Được.”
Lục Hướng Dã lười biếng liếc cô một cái, rồi lại thu hồi ánh mắt.
Ăn cơm xong, mấy người cùng nhau ra căng tin mua nước, Lục Hướng Dã không đi cùng họ mà về thẳng lớp học bật điều hòa.
Sau khi người đi rồi, Trình Tri Vi lén lút hỏi Ngô Du, “Ai lại chọc giận pho tượng Phật lớn đó vậy, toàn thân toát ra hơi lạnh, trưa nay tớ ăn ít đi hai miếng cơm luôn.”
Lâm Tử Hạ nhớ lại cái khay cơm sạch bóng của cô ấy…
Ngô Du đưa tay chỉ lên trên.
Trình Tri Vi ngẩng đầu, “Hửm?”
“Ông trời chọc giận cậu ta rồi.”
Lâm Tử Hạ: ???
Đừng có lố quá.
“Nếu trong tay Lục ca có một cây cung, thì đã sớm bắn hạ ông mặt trời rồi.”
Lý Sâm Miểu bật cười, “Cậu ví von cái kiểu gì vậy.”
Ngô Du: “Tớ đây là dùng phép nói quá, mà cũng không quá lắm đâu, dù sao thì Lục ca cực kỳ sợ nóng, hễ nóng là cả người bực bội, mấy ngày nay các cậu bớt chọc cậu ta lại.”
Trình Tri Vi nép lại gần Lâm Tử Hạ, nhỏ giọng nhắc nhở, “Hạ Hạ, quân sự trong thời tiết nóng nực thế này, cậu ta chắc chắn sẽ rất cáu kỉnh, cậu cẩn thận một chút.”
Lâm Tử Hạ cảm thấy buồn cười, sao nghe Lục Hướng Dã giống như một tên bá vương vậy, cậu ta cũng đâu thể làm gì mình được, nhưng cô vẫn gật đầu, “Được.”
Căng tin buổi trưa rất đông người, tất cả đều vây quanh tủ lạnh, Lâm Tử Hạ theo thói quen đưa tay lấy một hộp giấm táo.
Vốn dĩ còn đang do dự có nên mang cho Lục Hướng Dã một chai không, đột nhiên nhớ lại câu nói của anh “tôi không uống nước không rõ nguồn gốc”, cô quyết định không nên tự mình đa tình.
Mua nước xong, mấy người vừa nói chuyện vừa quay về lớp học.
Vừa vào lớp, Lâm Tử Hạ lập tức nổi da gà, bên trong cứ như một hầm băng.
Cô liếc nhìn chiếc điều hòa phía sau lớp, trời ạ, 16 độ.
Lục Hướng Dã đang gục trên bàn ngủ, Ngô Du nhẹ nhàng đặt một chai nước lên bàn anh.
Lâm Tử Hạ đứng ở lối đi, gặp khó khăn.
Cô nhìn khoảng cách nhỏ giữa ghế của Lục Hướng Dã và bức tường, có lẽ, có thể, có khả năng… hóp bụng vào là lách qua được?
Trình Tri Vi đã ngồi vào chỗ, quay đầu thấy Lâm Tử Hạ vẫn còn đứng ở lối đi, nghi hoặc hỏi, “Hạ Hạ, sao cậu không…”
Lời còn chưa nói xong, cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, “A, làm sao cậu vào được bây giờ.”
Ngô Du thấy cô khó xử, “Hay là cậu ngồi tạm chỗ tớ đi.”
Lâm Tử Hạ lắc đầu, “Không sao đâu.”
Cả người cô lưng áp sát tường, nhón chân hóp bụng lách vào từng chút một, cô đã rất cẩn thận rồi, nhưng vẫn va phải ghế của Lục Hướng Dã, tạo ra một tiếng “két”.
Lục Hướng Dã khẽ động người, từ từ ngẩng đầu lên, giống như một con sư tử đực bị đánh thức khi đang ngủ say, lúc nào cũng sẵn sàng tấn công.
Trình Tri Vi có chút lo lắng nhìn Lâm Tử Hạ, Lục Hướng Dã có côn đồ đến mấy cũng không đánh con gái chứ?
Ngô Du gãi đầu, Lục ca chắc là có thể kiểm soát được tính khí của mình… nhỉ?
Lâm Tử Hạ vừa ngồi xuống, ánh mắt của Lục Hướng Dã đã nhìn sang, đuôi mắt thoáng ửng đỏ, như đang kìm nén cơn giận, “Lần thứ hai rồi đấy.”
Lâm Tử Hạ lập tức nhẹ giọng xin lỗi, “Ngại quá lại làm cậu thức giấc, hay là chúng ta đổi chỗ đi, sau này sẽ không làm phiền cậu nữa.”
Thái độ của cô rất chân thành, vẻ mặt đáng thương như biết mình đã phạm lỗi, xin lỗi lại còn cực kỳ nhanh.
Lục Hướng Dã nhìn cô chăm chú, sự bực bội trong lòng không có chỗ trút giận, anh quay đầu đi, giọng nói lười biếng, “Không đổi.”
Lâm Tử Hạ mím môi, thăm dò hỏi, “Thôi được, vậy lần sau cậu sẽ không đánh tớ chứ?”
Lục Hướng Dã nghiêng đầu cười một cái, vừa ngầu vừa xấu xa, giọng điệu cao lên, “Cái đó thì không chắc đâu.”
Dù sao thì, quá tam ba bận mà.
Lâm Tử Hạ chớp mắt, thực ra trong lòng không có cảm giác sợ hãi gì, cô chắc chắn Lục Hướng Dã sẽ không vì chuyện này mà ra tay, cùng lắm là sắc mặt khó coi một chút, tính tình tệ đi một chút mà thôi.
Nhưng cô vẫn giả vờ có chút lo lắng mà mím môi, chân thành nhận lỗi, “Xin lỗi, sau này sẽ không thế nữa…”
Một dáng vẻ đáng thương tội nghiệp.
Lý Sâm Miểu bên cạnh có chút không đành lòng, “Lục ca, người ta cũng không cố ý, anh sắp dọa người ta khóc rồi kìa.”
Ngô Du cũng hùa theo khuyên nhủ, “Đúng vậy, dù sao chỗ ngồi của em gái Tiểu Hạ cũng ở bên trong, quả thật đôi lúc sẽ làm phiền đến anh.”
Lục Hướng Dã nghiến răng hàm, khịt mũi cười một tiếng, được lắm, mới đến mấy ngày mà hai tên phản bội kia đã bênh vực cô ta rồi.
Anh ném một ánh mắt lạnh lẽo sang, “Sao, hai đứa mày muốn chịu đòn thay cô ta à?”
Ngô Du: “… Không đánh có được không ạ?”
Lý Sâm Miểu: “…”
Lục Hướng Dã: “Không được.”
Thấy hai người sắp gặp họa, Lâm Tử Hạ vội vàng đưa tay chọc vào cánh tay Lục Hướng Dã, vẻ mặt ngoan ngoãn, “Không phải cậu muốn ngủ sao? Bây giờ tớ không làm ồn nữa, lát nữa còn phải đi quân sự, cậu còn có thể ngủ nửa tiếng nữa đấy.”
Cô với vẻ mặt ngây thơ vô hại, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, đôi mắt hạnh đen láy trong veo, từng câu từng chữ đều là đang nghĩ cho anh, Lục Hướng Dã có tức giận cũng không thể phát ra được.
Lục Hướng Dã hơi híp mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngoan ngoãn kia, hừ lạnh một tiếng, “Cũng biết quan tâm ghê.”
“Còn làm ồn nữa là ông đây thật sự sẽ đánh mày đấy!”
Ném lại câu nói tàn nhẫn này, Lục Hướng Dã lại gục xuống bàn.
Ở nơi không ai nhìn thấy, Lâm Tử Hạ lén lút đảo mắt.
Mấy người bên cạnh vẫn còn hơi ngơ ngác.
Ngô Du: “Sao tớ có cảm giác tính tình Lục ca tốt lên rồi nhỉ? Thế này mà cũng không nổi giận.”
Lý Sâm Miểu gật đầu, “Tớ cũng thấy vậy, nhưng đây là chuyện tốt, những ngày khổ cực của hai đứa mình đến hồi kết rồi.”
Hai người cùng chung cảnh ngộ chỉ thiếu nước ôm đầu khóc rống.
Trình Tri Vi nhìn hai người họ qua lại như vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Cô ghé sát vào tai Lâm Tử Hạ, nhẹ giọng nói, “Sao tớ có cảm giác Lục Hướng Dã đối với cậu hình như không giống với những bạn nữ khác nhỉ?”
Cô nhớ có một lần hồi cấp hai, có một bạn nữ đến tỏ tình với Lục Hướng Dã, cậu ta cũng ngồi ngủ ở hàng cuối cùng gần cửa sau, bị đánh thức dậy với vẻ mặt đầy hung tợn, dọa người ta khóc luôn tại chỗ.
Lâm Tử Hạ ngước mắt, “Vậy à?”
Cô cũng ghé sát vào tai Trình Tri Vi, “Cậu muốn biết tại sao không?”
Trình Tri Vi điên cuồng gật đầu, cô muốn biết lắm rồi.
Lâm Tử Hạ nghiêm túc nói, “Bởi vì tớ quen bà của cậu ta, cậu ta mà đánh tớ thì chính cậu ta cũng sẽ bị ăn đòn.”
Trình Tri Vi sững người, liền nghe thấy Lâm Tử Hạ hùng hồn nói tiếp, “Tớ sẽ mách lẻo.”