Chương 8 : Trạm Xăng Bão Tố

Không khí trong xe sau cuộc tàn sát vẫn còn đặc quánh mùi máu và sự căng thẳng. Dung Nguyệt im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, bài học về lòng người vừa rồi quá tàn khốc, khiến bà nhận ra sự thiện lương đơn thuần của mình ở thế giới này mỏng manh đến nhường nào. Sĩ Thụy Kỳ cũng không nói gì, cô bé chỉ siết chặt cây gậy trong tay, ánh mắt non nớt đã hằn lên vẻ kiên định.

Mộ Thất vẫn tập trung lái xe, khuôn mặt lạnh như băng. Cô không hề hối hận về việc đã ra tay, bởi cô biết, chỉ có sự tàn nhẫn mới có thể bảo vệ được những người cô yêu thương. Nhưng sâu trong lòng, cô vẫn cảm thấy một nỗi mệt mỏi rã rời. Tận thế không chỉ biến con người thành quái vật, nó còn lột trần lớp mặt nạ văn minh, để lộ ra con quỷ dữ còn đáng sợ hơn cả zombie ẩn sâu trong lòng mỗi người.

Họ cần một nơi để nghỉ ngơi, không chỉ để cơ thể hồi phục mà còn để tinh thần được thả lỏng. Chiếc xe đã hết xăng, và màn đêm cũng sắp buông xuống. May mắn thay, phía trước xuất hiện một trạm xăng bị bỏ hoang.

Trạm xăng trông có vẻ yên tĩnh một cách kỳ lạ. Vài chiếc xe nằm chỏng chơ, cửa mở toang nhưng bên trong không có ai, cũng không thấy bóng dáng của zombie. Sự im lặng này trái lại càng khiến người ta bất an.

“Chúng ta sẽ nghỉ ở đây tối nay.” Mộ Thất quyết định. “Mẹ và Thụy Kỳ ở trên xe cảnh giới, con vào trong cửa hàng tiện lợi xem xét.”

Cô cầm chắc con dao phay, thận trọng tiến về phía cửa hàng. Cửa kính đã bị khóa trái từ bên trong, trên cửa còn có vài vết cào xước. Có người sống sót ở đây.

“Thụy Kỳ, phá khóa.” Mộ Thất ra hiệu.

Sĩ Thụy Kỳ gật đầu. Cô bé đặt tay lên ổ khóa, một luồng sáng vàng kim nhàn nhạt bao bọc lấy nó. Chỉ nghe một tiếng “cạch”, ổ khóa cứng rắn đã bị phá vỡ.

Cánh cửa vừa mở ra, mười mấy con người đang co cụm bên trong đã hoảng sợ lùi lại, tay lăm lăm vũ khí tự chế, cảnh giác nhìn ba người họ. Kẻ đứng đầu là một người đàn ông trung niên mặc đồng phục của quản lý trạm xăng, tên Hướng Đông.

“Các người muốn gì?” Hướng Đông cất giọng, cố tỏ ra cứng rắn.

“Chúng tôi chỉ cần một chỗ nghỉ qua đêm và một ít xăng.” Mộ Thất đáp, giọng điệu bình thản không mang theo cảm xúc. Cô không muốn gây thêm rắc rối không cần thiết.

Thấy họ chỉ có một phụ nữ, một cô gái và một đứa trẻ, đám người kia cũng dần thả lỏng. Hướng Đông do dự một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý.

Bên trong cửa hàng, Mộ Thất tìm thấy một chiếc radio cũ vẫn còn dùng được. Cô bật nó lên, dò tìm tần số. Sau một hồi rè rè, một giọng nói rõ ràng vang lên:

“…Thưa các công dân, do ảnh hưởng của nhật thực, một loại bức xạ đặc biệt đã được giải phóng, gây ra hiện tượng biến dị trên diện rộng. Những người có biểu hiện da thịt thối rữa, sắc mặt trắng bệch, đồng tử thu nhỏ và có bản năng tìm kiếm máu thịt được gọi là ‘tang thi’. Tuy nhiên, cũng có một số người may mắn sở hữu năng lực đặc biệt, gọi là ‘dị năng giả’, ví dụ như sức mạnh vượt trội, hoặc khả năng tạo ra lửa… Chính phủ đã và đang nỗ lực hết sức. Hiện tại, căn cứ an toàn tại thành phố H đã được thành lập, hoan nghênh tất cả công dân và các dị năng giả đến lánh nạn…”.

Thông báo này khiến những người sống sót trong cửa hàng xôn xao. “Thành phố H! Chúng ta phải đến đó!”

“Đúng vậy, đến đó sẽ an toàn!”.

Dung Nguyệt cũng có chút dao động, bà nhìn Mộ Thất. “Thất Thất, chúng ta có nên đến thành phố H không?”.

“Không.” Mộ Thất dứt khoát lắc đầu. Kiếp trước, căn cứ thành phố H chỉ tồn tại được một thời gian ngắn trước khi bị một làn sóng zombie khổng lồ san bằng. Đó là một cái bẫy chết người. “Mục tiêu của chúng ta vẫn là thành phố T.”.

Sự kiên quyết của Mộ Thất khiến mọi người có chút khó hiểu, nhưng cũng không ai dám hỏi thêm.

Trong lúc đó, bầu trời bên ngoài bắt đầu có những thay đổi kỳ lạ. Dù mới chập tối, nhưng những đám mây đen kịt đã kéo đến, che khuất cả vầng trăng non. Không khí trở nên oi bức ngột ngạt, rồi đột nhiên lại lạnh buốt. Mộ Thất ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Trận tuyết xám sắp đến rồi. Biến dị thứ hai sắp bắt đầu.

Cùng lúc đó, Hướng Đông và những người của hắn bắt đầu gây khó dễ. “Này cô gái, chúng tôi cho các người ở lại, các người cũng nên có chút thành ý chứ nhỉ? Chở chúng tôi đến căn cứ thành phố H đi. Xăng ở đây các người có thể lấy tùy ý.”.

Một gã đàn ông gầy gò tên Lý Cường còn thêm dầu vào lửa. “Đúng vậy, không có xăng của chúng tôi, các người cũng đừng hòng đi đâu. Đừng có mà được voi đòi tiên.”.

Mộ Thất lạnh lùng nhìn bọn họ. Lòng người đúng là không đáy. “Tôi chỉ cần mười thùng xăng, không chở thêm ai cả.”

“Vậy thì đừng hòng lấy được một giọt nào!” Lý Cường hét lên.

Cuộc đối đầu đang căng thẳng, thì đột nhiên, trời đổ mưa.

Không phải là một cơn mưa bình thường. Nước mưa mang màu xám tro, lạnh như băng, mang theo một mùi tanh tưởi đến rợn người. Cơn mưa dường như đã kích động lũ zombie. Từ bốn phía, tiếng gầm gừ bắt đầu vang lên, ngày một nhiều, ngày một gần. Những con zombie đang ẩn nấp đâu đó giờ đây đồng loạt bị thu hút về phía trạm xăng.

“Quái… quái vật đến!” Những người sống sót trong cửa hàng hoảng sợ hét lên. Bọn họ vội vàng dùng kệ hàng chặn chặt cửa lại, bỏ mặc nhóm của Mộ Thất ở bên ngoài.

Đúng lúc này, chiếc xe của gia đình Đổng Phúc Sinh cũng vừa chạy tới. “Cô gái, ân nhân!” Đổng Phúc Sinh mừng rỡ khi thấy Mộ Thất.

Nhưng niềm vui chưa được bao lâu, họ đã phải đối mặt với một cơn ác mộng. Bầy zombie từ tứ phía đang hội tụ về đây, số lượng ngày một đông, vây chặt lấy trạm xăng. Nhóm của Mộ Thất, gia đình họ Đổng, tất cả đều bị kẹt lại.

Bên trong là những con người ích kỷ, bên ngoài là bầy zombie hung hãn. Cơn mưa xám xịt như một tấm màn tang tóc, báo hiệu một đêm dài đẫm máu sắp bắt đầu.




LIÊN HỆ ADMIN