Chương 10 : Tranh Đoạt Vị Trí Chủ Mẫu
Những ngày sau đó, Thẩm Lăng Yên chuyên tâm vào việc chữa trị cho mẹ. Cứ cách vài ngày, cô lại đến Trấn Quốc Công phủ, dùng ngân châm và thuốc thang để đả thông kinh mạch, bồi bổ khí huyết cho bà. Dưới sự chăm sóc của cô, sắc mặt Lâm Ngữ Yên ngày một hồng hào, cơ thể cũng không còn khô héo như trước. Hy vọng, giống như những mầm xanh sau cơn mưa, bắt đầu nảy nở trong lòng mọi người ở Trấn Quốc Công phủ.
Nhưng Lăng Yên biết, kẻ địch sẽ không để cô được yên ổn. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của cô, Vu Hương Mai đã bắt đầu hành động.
Sau thất bại nhục nhã lần trước, bà ta im hơi lặng tiếng suốt mấy ngày, tỏ ra an phận thủ thường. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài. Bên trong, bà ta đã âm thầm giăng một cái bẫy còn lớn hơn, nhắm thẳng vào vị trí mà bà ta khao khát cả đời: vị trí chủ mẫu của Thẩm gia.
Hôm đó, sau khi từ Trấn Quốc Công phủ trở về, Lăng Yên vừa bước vào chính sảnh đã cảm thấy không khí có phần khác lạ. Cha cô, Thẩm Lỗi, đang ngồi ở ghế chủ vị, sắc mặt có chút đăm chiêu. Bên cạnh ông, Vu Hương Mai đang dịu dàng pha trà, khoé mắt đỏ hoe, dáng vẻ như vừa mới khóc xong.
“Yên nhi, con về rồi à.” Thẩm Lỗi thấy cô, cất giọng có phần nặng nề. “Lại đây, cha có chuyện muốn nói với con.”
Lăng Yên bình thản bước tới, trong lòng đã đoán được bảy tám phần.
“Di nương của con,” Thẩm Lỗi hắng giọng, “những năm qua quán xuyến việc nhà vất vả, lại sinh cho Thẩm gia một nữ nhi là Thủy Dao. Nay mẹ con bệnh tình không rõ ngày nào tỉnh lại, trong nhà không thể một ngày không có chủ mẫu. Cha đã quyết định… sẽ nâng di nương của con lên làm chính thất.”
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nghe chính miệng cha mình nói ra những lời này, tim Lăng Yên vẫn nhói lên một cái. Không phải vì cô, mà là vì người mẹ đáng thương của cô. Bà vẫn còn nằm đó, chưa rõ sống chết, vậy mà người chồng đầu ấp tay gối đã vội vàng tìm người thay thế.
Vu Hương Mai vội đứng dậy, cúi đầu trước Lăng Yên, giọng nói mềm mỏng nhưng không giấu được vẻ đắc ý: “Đại tiểu thư, sau này mong người chỉ bảo thêm.”
“Chỉ bảo?” Lăng Yên cười lạnh, một nụ cười khiến người ta rét run. “Di nương muốn ta chỉ bảo điều gì? Chỉ bảo cách từ một nha hoàn hầu hạ trở thành chủ mẫu, hay chỉ bảo cách nhân lúc chính thất lâm nạn mà chiếm đoạt vị trí của bà ấy?”
“Ngươi!” Sắc mặt Vu Hương Mai trắng bệch.
“Yên nhi! Sao con lại nói chuyện với di nương như vậy!” Thẩm Lỗi đập bàn, tức giận quát. “Chuyện này là do cha quyết định!”
“Cha quyết định?” Lăng Yên quay sang nhìn thẳng vào mắt cha mình, ánh mắt sắc bén lạ thường. “Vậy con xin hỏi cha, cha dựa vào đâu mà quyết định? Mẹ con vẫn là chính thất phu nhân của Thẩm gia, được hoàng thượng sắc phong, được ghi tên vào gia phả. Chỉ cần mẹ con còn một hơi thở, vị trí đó vĩnh viễn là của bà ấy. Cha muốn nâng một người thiếp lên làm vợ cả, chẳng lẽ muốn Thẩm gia chúng ta trở thành trò cười cho cả thiên hạ, mang tội danh bất kính với hoàng thất sao?”
Từng lời của cô như gươm đao, đâm thẳng vào sự do dự và yếu đuối của Thẩm Lỗi. Ông ta á khẩu, không thể phản bác.
Thấy chồng mình đuối lý, Vu Hương Mai vội vàng quỳ xuống, nước mắt lưng tròng: “Lão gia, là do thiếp không tốt, là do thiếp khiến người khó xử. Thiếp không cần danh phận gì cả, chỉ cần được ở bên cạnh hầu hạ người và tiểu thư thôi. Xin đại tiểu thư đừng trách lão gia…”
Màn kịch diễn thật hoàn hảo. Nhưng Thẩm Lăng Yên của hôm nay sẽ không để bị lừa nữa.
“Vu Hương Mai, bà bớt diễn kịch đi.” Giọng Lăng Yên lạnh như băng. “Bà nghĩ rằng cha ta là người nhu nhược, dễ bị bà điều khiển, nhưng bà đã quên, trong cái nhà này, người có quyền quyết định cuối cùng, không phải là ông ấy.”
Cô quay sang Tử Oánh: “Đi mời lão thái quân đến đây.”
Nghe đến ba chữ “lão thái quân”, cả Thẩm Lỗi và Vu Hương Mai đều biến sắc.
Một lát sau, bà nội của Lăng Yên, tay chống gậy đầu rồng, uy nghiêm bước vào. Lão thái quân tuy tuổi đã cao nhưng lưng vẫn thẳng tắp, ánh mắt sắc sảo, không giận mà uy. Bà liếc nhìn cảnh tượng trong phòng, rồi cất giọng trầm đục: “Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy?”
“Mẹ…” Thẩm Lỗi đứng dậy, có chút chột dạ.
Lão thái quân không thèm nhìn ông ta, đi thẳng đến ghế chủ vị ngồi xuống. “Yên nhi, con nói đi.”
Lăng Yên đem toàn bộ sự việc kể lại một lần nữa. Lão thái quân càng nghe, sắc mặt càng tối sầm lại. Cuối cùng, bà dùng gậy đập mạnh xuống sàn nhà.
“Hồ đồ! Thẩm Lỗi, ngươi đúng là hồ đồ! Ngữ Yên còn sống sờ sờ ra đó, ngươi lại muốn cưới vợ khác? Ngươi có còn coi mặt mũi của Thẩm gia ra gì không?”
“Mẹ, nhưng trong nhà không thể không có chủ mẫu…”
“Không có chủ mẫu thì đã sao? Không phải vẫn còn có ta đây sao?” Lão thái quân trừng mắt. “Còn ngươi,” bà chỉ cây gậy về phía Vu Hương Mai, “một kẻ xuất thân hèn kém, vốn chỉ là nha hoàn hồi môn, ta cho ngươi làm di nương đã là phúc đức ba đời nhà ngươi rồi. Nay lại dám tơ tưởng đến vị trí chính thất? Ngươi có xứng không?”
Vu Hương Mai bị bà mắng đến không ngóc đầu lên được, chỉ biết dập đầu khóc lóc. Bà ta biết, chỉ cần có lão thái quân ở đây, kế hoạch của bà ta coi như đổ bể.
Lăng Yên biết, đây vẫn chưa phải là đòn chí mạng. Cô phải khiến cho Vu Hương Mai không còn đường lui.
“Bà nội,” cô chậm rãi lên tiếng. “Thực ra, di nương không chỉ là xuất thân hèn kém đâu ạ. Nếu con nói, di nương từng là người của lầu xanh, không biết cha và bà nội có tin không?”
“CÁI GÌ?!”
Câu nói này như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến tất cả mọi người trong phòng đều kinh hoàng.
“Ngươi… ngươi nói bậy!” Vu Hương Mai thét lên, mặt trắng như giấy. “Đại tiểu thư, ta biết người không thích ta, nhưng người không thể vu oan cho ta như vậy!”
“Ta vu oan?” Lăng Yên cười khẩy, lấy từ trong tay áo ra một chiếc hà bao (túi thơm) đã cũ, mặt trên thêu một bông hoa mai màu đỏ sẫm và một chữ “Vu”. “Di nương có nhận ra vật này không? Đây là hà bao mà hai mươi năm trước, tại cuộc thi hoa khôi của Ngâm Hồng Lâu, người đã được trao khi trở thành đệ nhất hoa khôi. Bên trong, còn có thêu tên thật của người đấy.”
Cô lật mặt trong của chiếc hà bao ra, hai chữ “Hương Mai” nhỏ xíu nhưng vô cùng tinh xảo hiện ra trước mắt mọi người.
Vu Hương Mai nhìn thấy chiếc hà bao, toàn thân cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra. Sao… sao nó lại biết? Chuyện này rõ ràng đã được xử lý sạch sẽ, không thể nào có người biết được.
Thẩm Lỗi cũng sững sờ. Chiếc hà bao này, ông ta đã từng thấy qua trên người một hoa khôi khi đi xã giao cùng quan viên khác. Chẳng lẽ… chẳng lẽ bà ta thật sự…
“Giả! Đây là đồ giả! Là ngươi ngụy tạo để hại ta!” Vu Hương Mai điên cuồng gào thét.
“Vậy sao?” Lăng Yên không hề nao núng. “Chiếc hà bao này có phải là giả hay không, chỉ cần ta mang đến Ngâm Hồng Lâu hỏi tú bà năm đó một tiếng là rõ. Hoặc, ta có thể đến tận nghi phường năm xưa, hỏi thăm những người dân ở đó, xem họ có còn nhớ vị hoa khôi khuynh đảo một thời Vu Hương Mai không.”
Sự tự tin và chắc chắn trong lời nói của cô khiến Vu Hương Mai hoàn toàn sụp đổ. Bà ta biết, mình đã thua rồi.
Thẩm Lỗi nhìn người đàn bà mình yêu thương bao năm, rồi lại nhìn sang Lăng Yên, trong lòng là một mớ hỗn độn. Ông ta không muốn tin, nhưng lý trí mách bảo ông ta rằng, Lăng Yên không nói dối.
Cuối cùng, lão thái quân lên tiếng, giọng nói đanh thép không cho phép chối cãi: “Người đâu! Đem con tiện nhân này đến Phật đường, phạt chép kinh một tháng, không có lệnh của ta, không được phép ra ngoài! Từ nay về sau, chuyện nâng chính thất, không được nhắc lại nữa!”
Vu Hương Mai bị kéo đi, ánh mắt nhìn Lăng Yên đầy oán độc. Lăng Yên chỉ lạnh lùng nhìn lại. Chiếc hà bao đó, quả thực là do cô cho người làm giả. Nhưng nó đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình.
Vu Hương Mai, đây chỉ là món quà khai vị ta dành cho bà thôi. Nỗi đau mà mẹ ta phải chịu đựng, ta sẽ bắt bà phải trả lại gấp bội.