Chương 1 : Trở Về Đêm Mưa

Gió thốc qua đỉnh Trích Tinh Đài, lạnh buốt như lưỡi dao cứa vào da thịt. Dung Diên đứng đó, thân ảnh mong manh trong bộ cung trang đơn bạc đã nhuốm màu sương gió, mái tóc dài bị gió thổi tung bay hỗn loạn. Từ nơi cao nhất của hoàng cung này, nàng có thể nhìn thấy kinh thành vỡ nát dưới vó ngựa của quân phản loạn, thấy được ánh lửa rực trời đã thiêu rụi giang sơn Yến quốc mà nàng từng gọi là nhà.

Phía xa, bóng hoàng tỷ Dung Yên, người duy nhất nàng quan tâm trên cõi đời này, đã khuất dạng sau cổng cung thành. Nàng đã an toàn rồi. Kế hoạch của nàng, sự hy sinh của nàng, cuối cùng cũng đã thành công.

Dung Diên khẽ mỉm cười, một nụ cười thê lương hơn cả tiếng khóc. Nàng từ từ quay người, nhìn xuống phía dưới quảng trường. Giữa hàng ngàn binh lính áo giáp đen kịt, một bóng người trong bộ miện phục huyền kim đứng đó, ngẩng đầu nhìn lên. Dù cách xa vạn trượng, nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo như băng giá ngàn năm của hắn – Tống Tuân, vị tân đế vừa bước lên ngai vàng từ máu và tro tàn.

Hắn đã thắng. Kẻ từng là con trai tội thần, bị hoàng tỷ của nàng hành hạ, giày vò như một con chó, giờ đã là chủ nhân của thiên hạ. Hắn đã trả thù, đã bắt giữ hoàng tỷ, đã dùng nàng làm mồi nhử để hành hạ người chị mà nàng yêu quý nhất. Nàng đã phải chứng kiến hoàng tỷ thân tàn ma dại, chịu đủ mọi cực hình trong địa lao tăm tối.

Nợ đã trả hết. Nàng đã giúp hoàng tỷ trốn thoát, đã không còn gì vướng bận.

“Tống Tuân,” nàng thì thầm trong gió, “ta với ngươi, ân oán kiếp này, kết thúc tại đây.”

Rồi nàng nhắm mắt, gieo mình xuống. Cảm giác không trọng lượng chỉ kéo dài trong chốc lát, sau đó là một cơn đau xé nát trời đất, và cuối cùng, là bóng tối vĩnh hằng.

“Tách… tách…”

Tiếng mưa rơi trên mái ngói lưu ly thanh thúy và đều đặn.

Dung Diên giật mình tỉnh giấc, trái tim trong lồng ngực đập điên cuồng như trống trận. Nàng bật người ngồi dậy, hoang mang nhìn xung quanh. Đây là đâu? Không phải là tòa cung điện hoa lệ mà lạnh lẽo Tống Tuân dùng để giam cầm nàng, mà là Bích Tiêu cung quen thuộc, nơi nàng đã sống suốt mười sáu năm trời. Gian phòng có chút cũ kỹ, bài trí đơn sơ, nhưng lại mang đến cảm giác an toàn đến lạ.

Một cơn gió lạnh lùa qua khung cửa sổ khắc hoa còn đang hé mở, mang theo hơi ẩm và mùi đất nồng nồng. Cung nữ Tụ Vân đang gà gật ngoài hành lang giật mình, vội vàng đi vào để đóng cửa sổ lại.

“Công chúa, người tỉnh rồi sao?” Giọng nói quen thuộc vang lên, trong trẻo và đầy sức sống.

Dung Diên sững sờ quay lại. Tụ Vân! Là Tụ Vân bằng xương bằng thịt. Nàng nhớ rất rõ, sau khi Tống Tuân đăng cơ, Tụ Vân vì muốn bảo vệ nàng mà bị đám loạn binh đánh chết. Vậy mà giờ đây, Tụ Vân đang đứng trước mặt nàng, gương mặt hồng hào, đôi mắt lanh lợi, không có chút gì là giả cả.

“Công chúa, người sao vậy?” Tụ Vân lo lắng khi thấy chủ nhân của mình cứ ngây người ra, sắc mặt trắng bệch.

Dung Diên không trả lời. Nàng run rẩy đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của Tụ Vân. Hơi ấm chân thật truyền đến, khiến hốc mắt nàng bất giác cay xè. Là ấm áp, là sự sống. Nàng không kìm được mà siết chặt hơn, đến khi nghe Tụ Vân khẽ “a” lên một tiếng vì đau, nàng mới bàng hoàng buông tay.

“Bên ngoài… mưa lớn quá,” nàng cất giọng, thanh âm khàn đặc và run rẩy.

Tụ Vân không nhận ra sự khác thường, chỉ xoay người đi rót trà, vừa đi vừa nói: “Vâng ạ, năm nay mưa nhiều thật. Mưa rả rích cả tháng nay rồi, đặc biệt là ba ngày gần đây, mưa như trút nước. Nghe nói Thập Lý quận ở hạ lưu sông Tân Hà đã bị ngập lụt, dân chúng lầm than lắm!”

Thập Lý quận! Lũ lụt!

Hai chữ này như một tiếng sét đánh thẳng vào tâm trí Dung Diên. Nàng nhớ ra rồi! Đây là năm Kiến An thứ sáu mươi mốt, năm nàng mười sáu tuổi. Chính trận lụt này là ngòi nổ cho hàng loạt cuộc khởi nghĩa của dân chúng. Phụ hoàng nàng, vị hoàng đế chỉ biết hưởng lạc, đã bỏ mặc dân chúng, khiến quan lại tham ô tiền cứu trợ. Dân chúng cùng đường, phẫn uất mà nổi dậy. Và kẻ đứng sau giật dây, thao túng tất cả, không ai khác chính là Tống Tuân. Hắn không phải con trai tội thần, hắn là thái tử tiền triều, mang trong mình mối thù diệt quốc.

Nàng đã trở về, trở về thời điểm mọi bi kịch còn chưa bắt đầu.

Trái tim Dung Diên đập thình thịch. Nàng không có khả năng cứu cả một vương triều đã mục rữa từ gốc, nhưng nàng có thể cứu hoàng tỷ! Nàng không thể để hoàng tỷ rơi vào tay Tống Tuân một lần nữa. Tuyệt đối không thể!

Một quyết định điên rồ và táo bạo nhất trong cả hai kiếp người của nàng bắt đầu hình thành. Nếu đã biết trước tương lai, tại sao không bóp chết mầm họa ngay từ trong trứng nước?

“Tụ Vân, ngươi lui ra đi, ta muốn yên tĩnh một chút.”

Sau khi Tụ Vân rời đi, Dung Diên run rẩy xuống giường, bước đến chiếc rương gỗ cũ kỹ ở góc phòng. Nàng mở nó ra, lấy từ dưới lớp quần áo một con dao găm nhỏ. Lưỡi dao sắc lạnh ánh lên trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng, phản chiếu đôi mắt kiên định nhưng cũng đầy sợ hãi của nàng. Giết người, nàng chưa từng nghĩ đến, nàng đến một con kiến cũng không dám dẫm chết. Nhưng hình ảnh hoàng tỷ bị tra tấn đến thân tàn ma dại trong địa lao lại hiện lên, tiếp thêm cho nàng dũng khí.

Đêm đó, mưa vẫn không ngớt. Dung Diên khoác một chiếc áo choàng, giấu con dao găm vào trong tay áo rộng, lặng lẽ rời khỏi Bích Tiêu cung. Nàng biết, giờ này Tống Tuân đang phải quỳ ở Dịch U đình vì đã làm trái ý hoàng tỷ. Hắn đã quỳ suốt một ngày một đêm trong màn mưa tầm tã, cơ thể sớm đã không trụ nổi.

Dịch U đình lạnh lẽo và hoang vắng, chỉ có vài ngọn đèn lồng leo lét trong gió. Nàng dễ dàng tìm thấy bóng người đang quỳ gục trên nền đá lạnh. Hắn đã ngất đi. Đây chính là cơ hội trời cho.

Dung Diên hít một hơi thật sâu, ép mình phải bình tĩnh. Nàng bước đến gần, bàn tay run rẩy trong tay áo đang chuẩn bị rút con dao găm ra. Chỉ cần một nhát, một nhát thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc. Hoàng tỷ sẽ được an toàn, và nàng cũng sẽ không phải sống trong sợ hãi nữa.

Ngay khi những ngón tay của nàng sắp chạm vào chuôi dao, một tiếng sấm vang rền bất ngờ xé toạc màn đêm. Ánh chớp lạnh lẽo lóe lên, soi rõ vạn vật, và cũng soi rõ một đôi mắt đen thẳm, lạnh buốt như vực sâu đang mở ra, nhìn thẳng vào nàng.

Tống Tuân đã tỉnh! Hắn tỉnh từ lúc nào?

Cả người Dung Diên cứng đờ, máu trong huyết quản như đông lại. Nàng đối diện với đôi mắt đó, cảm nhận được sự mỉa mai và sát khí lạnh lẽo ẩn sau vẻ ngoài yếu ớt của hắn. Nàng sợ hãi đến mức không thể thở nổi. Bàn tay nàng run lên bần bật, và “cạch” một tiếng, con dao găm tuột khỏi tay áo, rơi xuống nền đá ẩm ướt.

Âm thanh đó trong đêm mưa tĩnh mịch đặc biệt chói tai.

Tống Tuân chậm rãi chống người ngồi dậy, hắn nhặt con dao găm lên, những ngón tay thon dài nhưng tái nhợt vì lạnh khẽ lướt trên lưỡi dao. Hắn ngước lên nhìn nàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, giọng nói khàn đặc vì bệnh và mệt mỏi nhưng lại sắc như dao:

“Ngũ công chúa… là muốn giết ta sao?”

Câu hỏi của hắn như một nhát búa giáng mạnh vào tâm trí Dung Diên. Nàng lùi lại, cả người run như cầy sấy, đôi mắt trong veo nhanh chóng ngập đầy nước. Nàng lắp bắp, không thể nói thành một câu hoàn chỉnh.

“Ta… ta không… không có…”




LIÊN HỆ ADMIN