Chương 4 : Trốn chạy
Đại viện quân đội không giống như thị trấn nhỏ. Nơi đây yên tĩnh và trang nghiêm, đến nỗi thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa cũng nhanh chóng bị màn đêm đặc quánh nuốt chửng. Đại viện nuôi không ít chó, và Tạ Nhu cũng mang theo chú chó chăn cừu Đức màu đen của mình. Đó là món quà sinh nhật năm mười ba tuổi mà bố cô, sau khi nhận nuôi từ đơn vị, đã tặng cho cô. Chú chó rất ngoan và quấn người, nhưng lại không thích trẻ con, nên Tạ Nhu luôn phải xích nó lại cẩn thận.
Thế nhưng, vào một buổi chiều hoàng hôn vài ngày sau đó, Tạ Nhu phát hiện chú chó của mình đã biến mất.
Sợi xích sắt bị đứt, chú chó thuần chủng mà cô yêu quý nhất đã không còn ở trong sân. Tạ Nhu gần như phát điên. Cô hỏi người làm vườn, nhưng ông cũng không để ý. Đại viện nằm dưới chân núi, được bao bọc bởi tường cao và có lính canh, chắc chắn nó không thể chạy ra ngoài. Nhưng bên trong có cả núi, cả hồ, diện tích lên tới cả nghìn hecta, tìm một chú chó đi lạc chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Tạ Nhu chạy dọc bờ hồ, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Bỗng nhiên, từ phía bãi cạn ven hồ, có tiếng nói ồn ào của mấy chàng trai vọng lại.
“Nhìn xem tao phát hiện ra cái gì này!”
“Woa! Chó nhà ai mà đẹp thế!”
Tạ Nhu vội vàng chạy theo hướng âm thanh, len lỏi qua con đường nhỏ. Khi đến gần, cô thấy mấy chàng trai khoảng mười bảy, mười tám tuổi đang cởi trần đứng bên hồ. Có lẽ họ vừa đi bơi. Tạ Nhu giật mình, vội nấp sau một gốc cây lớn. Mấy cậu trai trong đại viện, phải công nhận, thân hình ai cũng săn chắc, ít nhất cũng có bốn múi bụng.
Họ đang vây quanh chú chó của cô, trầm trồ bàn tán.
“Đây là chó chăn cừu Đức phải không?”
“Nhìn dáng vẻ thì là thuần chủng rồi, oai thật.”
“Nếu không có chủ, tao mang về nuôi đấy.”
“Chó trong đại viện làm sao không có chủ được. Thôi cứ mang về đã, rồi thông báo lên loa, chủ nó tự đến nhà mình nhận là được.”
“Thôi đi Tưởng Thừa Tinh, chỉ cần mày mở miệng xin, có ai trong cái đại viện này dám không nể mặt bố mày mà không cho chứ?”
Nghe thấy chú chó của mình sắp bị “chiếm đoạt”, Tạ Nhu không thể nấp được nữa. Cô bước ra, giọng nói vừa lo lắng vừa quả quyết: “Chó của tôi!”
Tiếng nói của cô vang lên khiến cả đám con trai chết lặng trong vài giây.
“Trời đất! Có con gái!”
“Quần đâu! Quần của tao đâu rồi! Dương Tu, trả quần cho tao mau!”
Cả bờ hồ trở nên hỗn loạn. Người tìm quần, kẻ vội mặc áo. Mãi một lúc sau, khi họ đã tạm gọi là chỉnh tề, Tạ Nhu mới áy náy bước ra khỏi gốc cây. “Tôi đến tìm chó, không cố ý nhìn trộm các anh.”
Chú chó đen vừa thấy Tạ Nhu đã mừng rỡ chạy tới, quấn lấy chân cô. Tạ Nhu ngồi xuống, vỗ nhẹ vào đầu nó, nghiêm mặt dạy dỗ: “Còn dám chạy lung tung nữa không, để người ta bắt đi luôn cho biết.”
Mấy chàng trai đứng thành một hàng, ánh mắt tò mò nhìn Tạ Nhu. Cô gái này có làn da trắng ngần, đôi mắt hạnh vừa dài vừa sáng, sóng sánh như nước hồ thu, trong veo nhưng lại phảng phất một nét tinh nghịch khó tả.
Tưởng Thừa Tinh lên tiếng hỏi: “Em gái, em là người nhà nào thế?”
“Nhà họ Tạ ạ.”
“Bọn anh biết Tạ Hòa Hi, nhưng trông em… không giống cô ấy lắm.”
“Em tên là Tạ Định Nhu, vừa mới chuyển đến đây.”
Câu nói vừa dứt, mấy chàng trai như nghe được chuyện gì động trời, mắt chữ A mồm chữ O nhìn cô. Tạ Nhu không hiểu chuyện gì, cô chỉ gọi chú chó rồi định rời đi.
Đúng lúc này, Tưởng Thừa Tinh đột nhiên quay người lại, hai tay làm loa, hướng ra giữa lòng hồ hét lớn.
“A Định, đừng bơi nữa! Mau lên bờ xem vợ cậu này!”
Tin đồn nhà họ Hàn và nhà họ Tạ có ý định kết thông gia đã lan truyền khắp đại viện từ lâu. Ban đầu ai cũng nghĩ người đó là Tạ Hòa Hi, nhưng sau lại nghe nói không phải, mà là một cô gái khác từ nơi xa trở về. Thiếu gia nhà họ Hàn, người được công nhận là có ngoại hình xuất chúng nhất, lại sắp phải cưới một “cô gái nhà quê”. Trong khi mọi người còn đang tiếc cho anh thì chính Hàn Định Dương đã xác nhận tin đồn này. Khi từ chối các cô gái khác, câu trả lời của anh đã đổi từ “không muốn yêu đương” thành “à, có vợ chưa cưới rồi.”
Nghe tiếng gọi của Tưởng Thừa Tinh, mặt Tạ Nhu biến sắc. Cô không kịp suy nghĩ, vội vàng ôm bổng chú chó nặng hơn hai mươi cân lên, co giò chạy biến vào trong rừng cây gần đó.
Giữa hồ, Hàn Định Dương đang sải những vòng bơi bướm mạnh mẽ, chỉ trong nháy mắt đã vào đến bờ. “Ào” một tiếng, anh ngoi lên khỏi mặt nước, tiện tay bắt lấy chiếc khăn tắm mà Tưởng Thừa Tinh ném tới, vừa lau tóc vừa hỏi bâng quơ: “Cô ấy đâu?”
Dương Tu đáp: “Chạy mất rồi.”
Hàn Định Dương khựng lại, sắc mặt trầm xuống, không nói thêm gì.
Trong rừng cây, Tạ Nhu bịt chặt miệng chú chó, không cho nó phát ra tiếng động. Cô lén lút nhìn ra bờ hồ. Ánh hoàng hôn nhuộm vàng mặt nước, chiếu lên thân hình rắn rỏi của Hàn Định Dương. Sáu múi bụng hoàn hảo, làn da màu lúa mạch lấm tấm những giọt nước long lanh. Vài năm không gặp, đường nét trên gương mặt anh càng thêm trưởng thành và sắc bén.
Bỗng nhiên, chú chó giãy ra khỏi tay Tạ Nhu, lao vút ra khỏi rừng cây như một mũi tên, xông thẳng về phía Hàn Định Dương.
“Hắc Bối, quay lại!” Tạ Nhu hoảng hốt gọi, nhưng đã quá muộn.
Chú chó đã lao vào lòng Hàn Định Dương, mừng rỡ liếm láp, tỏ ra vô cùng thân thiết. Hàn Định Dương nhìn chú chó, có chút không chắc chắn, gọi thử: “Hắc Tử?”
Chú chó càng mừng rỡ hơn. “Đúng là Hắc Tử rồi.” Anh ngồi xuống vuốt ve đầu nó. Đây chính là đứa con của Hôi Phong, chú chó nghiệp vụ anh hùng đã nghỉ hưu mà anh từng chăm sóc. Anh nhớ năm đó, bố của Tạ Nhu đã đến nhà anh, xin một chú chó con để tặng cho cô. Chính tay anh đã chọn Hắc Tử, chú chó thông minh và hiền lành nhất, rồi đeo cho nó một chiếc vòng cổ có khắc chữ “Định”.
Anh muốn Tạ Nhu biết, đó là chú chó của Hàn Định Dương anh.
Nghĩ lại sự ngây ngô và đơn phương khi đó, Hàn Định Dương khẽ lắc đầu. Chú chó cắn lấy dây giày của anh, cố kéo anh về phía rừng cây. Anh biết ai đang trốn ở đó. Nhưng anh không đi theo, chỉ mặc áo vào, vắt áo khoác lên vai, thờ ơ nói: “Đi thôi.”
Tưởng Thừa Tinh nhìn vào rừng cây: “A Định, không đi gặp chị dâu một lát à?”
“Không gặp.” Giọng anh lạnh như băng. Gặp rồi, anh sợ sẽ không kiềm chế được mà… cho cô một trận.
Hắc Bối ngồi trên con đường sỏi, buồn bã nhìn theo bóng lưng xa dần của Hàn Định Dương, kêu lên một tiếng “ao u” dài thườn thượt. Tạ Nhu bước ra, cài dây xích vào vòng cổ của nó. Tấm thẻ sắt cũ kỹ trên vòng cổ, khắc sâu một chữ “Định”.
Hóa ra, đó không phải là “Định” trong Tạ Định Nhu, mà là “Định” trong Hàn Định Dương.
Mấy ngày sau, ông nội muốn Tạ Nhu nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống ở đại viện, nên đã yêu cầu thím Tô Thanh đưa cô đến Trung tâm Văn hóa Thể thao cùng với Tạ Hòa Hi.
Trong phòng tập múa sạch sẽ, Tạ Nhu loay hoay với những động tác ballet cơ bản. “Hai chân thẳng hàng, mũi chân hướng ra ngoài 180 độ… Em là thiên nga, không phải con ếch.” Giáo viên thở dài, gần như mất hết kiên nhẫn.
Trong khi đó, Tạ Hòa Hi đã uyển chuyển như một con thiên nga trắng, dẫn dắt các bạn gái khác thực hiện những động tác xoay người và bật nhảy điêu luyện. So với cô em họ, Tạ Nhu đúng là một con vịt xấu xí vụng về.
Chán nản, cô quyết định đi ra ngoài. Trung tâm có rất nhiều lớp học khác nhau, từ võ thuật, đối kháng cho đến bắn súng. Khi đi ngang qua phòng tập bắn, cô nhìn thấy Hàn Định Dương. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, tay cầm khẩu AK47, ánh mắt sắc bén nhắm vào bia đạn ở xa.
“Pằng!” một tiếng, viên đạn găm thẳng vào hồng tâm.
Anh vừa lên đạn, khẽ nghiêng đầu thì nhìn thấy cô gái đang đứng bên ngoài cửa sổ kính. Hơi thở của anh khựng lại trong giây lát. Tóc cô đã ngắn hơn, vừa chạm đến tai, gương mặt nhìn nghiêng thanh tú lạ thường.
“A Định.” Tưởng Thừa Tinh gọi, kéo anh về thực tại. “Nhìn gì mà ngẩn ra thế.”
“Không có gì.” Hàn Định Dương quay lại, nhắm vào bia đạn.
Lần này, viên đạn bay đi đâu mất. Tay anh bắt đầu run lên. Anh vội lấy khăn lau mồ hôi, che đi vẻ bối rối rồi bước ra khỏi phòng tập.
Tạ Nhu cũng cảm thấy buồn chán, định thay đồ rồi về. Nào ngờ vừa đi đến góc hành lang của phòng tập múa, cô đã thấy Hàn Định Dương bước về phía mình. Tạ Nhu hoảng hốt, quay người định bỏ chạy thì đâm sầm vào một lồng ngực rắn chắc.
“Mẹ kiếp!” Cậu trai bị đâm trúng chửi thề. “Đi không có mắt à?”
“Xin lỗi!” Tạ Nhu vội vàng nói rồi định lách đi.
Nhưng cậu ta đã giữ chặt cổ tay cô lại: “Đâm trúng ông đây rồi định đi là đi à?”
Tạ Nhu quay đầu lại, thấy Hàn Định Dương ngày càng gần, cô có chút sốt ruột: “Anh buông tay ra!”
Nhìn rõ mặt cô, Thẩm Kiêu có chút hứng thú: “Là con gái à!”
“Buông ra!” Tạ Nhu nhíu mày, cố giằng tay ra.
Thẩm Kiêu cũng không muốn làm khó con gái, liền buông tay, nhưng vẫn chặn trước mặt cô, cà lơ phất phơ nói: “Em gái, đâm trúng anh rồi định đi, không lịch sự lắm đâu.”
“Anh muốn thế nào?”
“Mời anh ly trà sữa là được.”
Tạ Nhu không để tâm đến lời anh ta. Cô cứ liên tục nhìn về phía Hàn Định Dương, khoảng cách chỉ còn vài bước chân. Đã không thể trốn được nữa, cô đành cúi đầu, quay mặt vào tường để tránh anh. Thẩm Kiêu nhận ra sự khác thường của cô, lại nhìn Hàn Định Dương đang đến gần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý: “Em đang sợ gì thế?”
Không khí như đặc lại, lòng bàn tay Tạ Nhu túa mồ hôi.
Thẩm Kiêu không buông tha, cố tình nói lớn hơn: “Chẳng lẽ… em đang trốn cậu ta à?”
Anh ta chỉ tay về phía Hàn Định Dương.