Chương 1 : Trốn Chạy & Dây Dưa
Đèn lồng đỏ thẫm treo cao khắp các hành lang của Cẩm Nghi Cung, soi bóng những đóa hồng lụa được thêu tỉ mỉ, tạo nên một khung cảnh hỷ khánh xa hoa nhưng cũng đầy ngột ngạt. Không khí trong hoàng cung Đông Hòe quốc chưa bao giờ oi bức và nặng nề đến thế. Chỉ còn ba ngày nữa là đại hôn của Dư Trường Sanh, vị công chúa độc nhất của vương quốc, người được mệnh danh là đóa hải đường kiêu sa nhất kinh thành Minh Thi.
Nàng sẽ được gả cho Nhậm Tri Tự, vị tướng quân trẻ tuổi tài ba, người hùng của cả vương quốc. Người ta kể rằng, nửa năm trước, khi công chúa trúng phải một loại kỳ độc, hôn mê bất tỉnh, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, chính Nhậm tướng quân đã không quản ngại hiểm nguy, một mình xâm nhập vào Yêu quốc Kính Đô hung hiểm để tìm về thuốc giải, kéo nàng từ Quỷ Môn quan trở về. Một giai thoại cảm động, một mối lương duyên trời định.
Nhưng chỉ Dư Trường Sanh biết, đó không phải là sự thật.
Trong phòng trang điểm, làn hơi nước nóng từ thùng tắm bằng gỗ bách tỏa ra, mang theo hương thơm dịu nhẹ của cánh hoa hồng. Dư Trường Sanh ngâm mình trong làn nước ấm, đôi mắt trong veo nhìn đăm đăm vào bộ giá y phượng hoàng lộng lẫy đang treo trên giá. Kim tuyến lấp lánh, phượng hoàng tung cánh, mỗi một đường thêu đều là đỉnh cao của nghệ thuật, nhưng trong mắt nàng, nó chẳng khác nào một chiếc lồng son trói buộc tự do.
“Công chúa, nước sắp nguội rồi ạ.”
Giọng nói lo lắng của Ngâm Hạ, tỳ nữ thân cận của nàng, kéo Trường Sanh ra khỏi dòng suy nghĩ. Nàng khẽ thở dài, đứng dậy khỏi thùng tắm, để mặc cho Ngâm Hạ lau khô người và khoác lên tấm áo lụa mỏng.
“Ngâm Hạ, mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?” Trường Sanh khẽ hỏi, giọng nói bình thản nhưng ẩn chứa một sự quyết đoán không thể lay chuyển.
Ngâm Hạ run rẩy đáp: “Thưa công chúa, ngựa và ngân lượng đã chuẩn bị xong ở cửa Tây theo lời người dặn. Nhưng… người thật sự phải đi sao? Đây là đại hôn mà hoàng thượng đích thân ban cho, nếu người bỏ trốn, e rằng…”
Trường Sanh quay lại, nắm lấy đôi tay đang run rẩy của tỳ nữ. “Ngâm Hạ, ta biết ngươi lo lắng. Nhưng ta không thể gả cho một người mà ta không nợ ân tình. Ân nhân thật sự cứu ta nửa năm trước, không phải Nhậm Tri Tự.”
Nửa năm trước, khi nàng bị trúng độc, trong cơn hôn mê mờ mịt, nàng mơ hồ nhớ được một đôi mắt. Đó không phải là đôi mắt ôn hòa như ngọc của Nhậm Tri Tự, mà là một đôi mắt đỏ rực như máu, vừa tàn bạo lại vừa bi thương. Đôi mắt ấy đã gieo vào cơ thể nàng một sức mạnh kỳ lạ, giúp nàng chống lại độc tố. Nàng biết, chủ nhân của đôi mắt ấy mới là người đã cứu mình. Nàng phải tìm ra người đó, để báo đáp ân tình, và cũng để giải thoát bản thân khỏi cơn ác mộng vẫn luôn đeo bám kể từ khi trúng độc.
“Ta không thể sống cả đời trong sự sắp đặt và lừa dối này. Ta phải đi tìm sự thật.”
Đôi mắt của Trường Sanh ánh lên sự kiên định. Nàng là công chúa của Đông Hòe quốc, từ nhỏ đã thông thạo cầm kỳ thi họa, nhưng thứ nàng tinh thông nhất lại là độc dược. Nàng hiểu rõ, đôi khi thứ vũ khí hữu hiệu nhất không phải là đao kiếm, mà là những thứ nhỏ bé, vô hình. Tối nay, nàng sẽ dùng chính sở trường của mình để tạo ra một con đường thoát thân.
Đêm dần buông. Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng Dư Trường Sanh và Ngâm Hạ lén lút di chuyển qua những hành lang vắng vẻ của hoàng cung. Trường Sanh đã dùng một loại hương tự chế có tên “Mộng Điệp” để khiến các thị vệ canh gác chìm vào giấc ngủ say. Mùi hương này rất nhẹ, chỉ như hương hoa thoảng qua trong đêm, không ai có thể phát hiện.
Cửa Tây im lìm. Ngựa đã chờ sẵn. Trường Sanh thay bộ y phục thường dân gọn gàng, nhìn lại hoàng cung nguy nga lần cuối. “Ngâm Hạ, ngươi ở lại bảo trọng. Hãy nói rằng ta vì quá thương nhớ mẫu hậu mà đến hoàng lăng tĩnh tâm vài ngày. Phụ hoàng sẽ không làm khó ngươi.”
Nói rồi, nàng dứt khoát quay người, lên ngựa và phi nhanh vào màn đêm. Nàng không biết rằng, quyết định của đêm nay sẽ đẩy vận mệnh của nàng vào một vòng xoáy không thể nào thoát ra.
Thành Thụy Châu, nơi giáp ranh với Yêu quốc, là điểm đến đầu tiên của Trường Sanh. Nơi đây “người yêu lẫn lộn”, tin tức hỗn tạp, là nơi tốt nhất để tìm kiếm manh mối về người có đôi mắt đỏ như máu – Huyết Đồng. Theo những gì nàng tìm hiểu được, Huyết Đồng là một đặc điểm cực kỳ hiếm gặp, chỉ có ở những yêu tộc thượng cổ hùng mạnh.
Suốt mấy ngày liền, Trường Sanh cải trang thành một thiếu nữ bình thường, lang thang khắp các tửu điếm, quán trà ở Thụy Châu để nghe ngóng tin tức. Nàng nghe được lời đồn về một người đàn ông bí ẩn, một mắt bịt vải đen, thường xuất hiện ở những nơi tăm tối nhất của thành phố. Người ta nói hắn là một thợ săn, nhưng cũng có người nói hắn là một ác quỷ.
Lần theo manh mối, Trường Sanh tìm đến một con hẻm sâu và ẩm thấp ở khu Tây thành. Nàng vừa bước vào, một luồng sát khí lạnh lẽo đã ập đến. Nàng thấy người đàn ông bịt mắt đen đang chặn đường một kẻ khác. Hắn ta lạnh lùng nói: “Giao thanh kiếm ra đây.”
Kẻ bị chặn đường cười khẩy, tay lăm lăm một cái chai nhỏ: “Ngươi tưởng ta sợ ngươi sao? Hôm nay ngươi và con nhỏ theo đuôi ngươi đều phải chết!”
“Con nhỏ theo đuôi?” Tả Thừa An nhíu mày, lúc này hắn mới nhận ra sự hiện diện của Dư Trường Sanh.
Chưa kịp phản ứng, kẻ kia đã ném cái chai về phía Trường Sanh. “Cẩn thận! Là độc!” Tả Thừa An hét lên, thân hình như một mũi tên lao đến, đẩy mạnh Trường Sanh ra sau.
Cái chai vỡ tan trên mặt đất, một làn khói tím kỳ dị tỏa ra. Tả Thừa An che chắn trước mặt nàng, hít phải một ít khói độc, lảo đảo lùi lại vài bước. Hắn vung tay, một luồng kình phong mạnh mẽ đánh bay kẻ tấn công vào tường, bất tỉnh nhân sự.
“Ngươi… ngươi không sao chứ?” Trường Sanh lo lắng hỏi.
Tả Thừa An không đáp, hắn dựa vào tường, hơi thở trở nên nặng nề. Làn khói độc kia cực kỳ quái dị, nó không gây chết người ngay lập tức mà xâm nhập vào cơ thể, ăn mòn sinh khí. Hắn cảm thấy sức lực đang dần bị rút cạn.
Đột nhiên, một toán sát thủ áo đen từ đâu xuất hiện, bao vây lấy con hẻm. “Giết hết!”
Trường Sanh kinh hãi. Nàng chỉ là một công chúa am hiểu độc dược, chưa từng đối mặt với trận chiến thực sự. Nàng rút ra một cây trâm bạc tẩm độc từ tay áo, nhưng trong lòng biết rõ nó chẳng thể chống lại cả một đám sát thủ.
Tả Thừa An nghiến răng, cố gắng vận chút sức lực cuối cùng. Hắn biết hôm nay khó thoát. Bọn chúng rõ ràng là đến để giết hắn, còn Trường Sanh chỉ là bị vạ lây.
“Chạy đi!” Hắn đẩy nàng về phía cuối hẻm.
Nhưng đám sát thủ đã ập tới. Những lưỡi đao sắc bén lóe lên dưới ánh trăng mờ. Tả Thừa An rút kiếm, thân pháp vẫn nhanh nhẹn nhưng đã mất đi sự ổn định. Hắn đỡ được vài chiêu, nhưng một lưỡi đao bất ngờ chém sượt qua lưng hắn, máu tươi phun ra.
“A!” Trường Sanh hét lên.
Thấy Tả Thừa An bị thương, đám sát thủ càng tấn công dồn dập. Trong lúc hỗn loạn, một tên sát thủ vòng ra sau lưng, vung đao nhắm thẳng vào tim Trường Sanh.
Thời gian như ngưng đọng. Trường Sanh chỉ thấy lưỡi đao lạnh lẽo ngày càng gần, nàng nhắm mắt lại trong tuyệt vọng.
“Phập!”
Không phải là cảm giác đau đớn mà nàng tưởng tượng. Mở mắt ra, nàng thấy Tả Thừa An đã dùng thân mình che chắn cho nàng. Lưỡi đao xuyên qua vai hắn, máu nhuộm đỏ cả một mảng áo đen.
“Tại sao…” Nàng sững sờ.
Tả Thừa An không nói gì, hắn dùng hết sức lực cuối cùng, một tay rút lưỡi đao ra khỏi vai, tay kia nắm lấy tay nàng. Đột nhiên, từ vết thương của hắn và cơ thể nàng đồng thời tỏa ra một luồng ánh sáng kỳ lạ, một đỏ một trắng, quấn lấy nhau. Một sức mạnh vô hình, vừa đau đớn vừa huyền diệu, đột ngột xuyên vào cơ thể Dư Trường Sanh1. Nàng cảm thấy như có một sợi dây vô hình kết nối linh hồn mình với người đàn ông này. Mọi cảm giác của hắn, từ nỗi đau thể xác đến sự tức giận, nàng đều cảm nhận được một cách rõ rệt.
Cùng lúc đó, Tả Thừa An cũng cảm nhận được điều tương tự. Hắn kinh ngạc nhìn nàng. Mối liên kết sinh mệnh trong truyền thuyết… tại sao lại xảy ra vào lúc này?
Ánh sáng kỳ lạ bùng lên dữ dội, đánh văng đám sát thủ ra xa. Chúng kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt rồi vội vàng rút lui.
Trong con hẻm nhỏ, chỉ còn lại hai người. Tả Thừa An vì mất máu quá nhiều và bị mối liên kết bất ngờ rút cạn sức lực, cuối cùng cũng không thể trụ vững, ngã gục xuống.
“Này, ngươi tỉnh lại đi! Ngươi không được chết!” Trường Sanh hoảng hốt đỡ lấy hắn. Nàng cảm nhận được sinh mệnh của hắn đang dần lụi tàn, và cùng lúc đó, cơ thể nàng cũng trở nên lạnh lẽo, yếu ớt.
Hắn chết, nàng cũng sẽ chết.
Nhận thức kinh hoàng này khiến Dư Trường Sanh run rẩy. Nàng, công chúa của Đông Hòe quốc, lại bị trói buộc sinh mệnh với một người đàn ông bí ẩn, một kẻ mà nàng thậm chí còn chưa biết tên, ngay trong những ngày đầu tiên trốn chạy khỏi số phận. Vận mệnh thật biết cách trêu ngươi.