Chương 12 : Trường Bắc Dương
Vẫn còn vài ngày nữa là kết thúc kỳ nghỉ lễ, buổi chiều hôm đó, sau khi làm việc xong, Hằng Nguyệt gập máy tính lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh nắng đang yếu dần. Cô quay đầu gọi Lâm Hằng đang ngồi trước cửa sổ:
“Lâm Hằng, chiều nay cậu có bận gì không? Nếu không, chúng ta đi đến trường học một chuyến.”
Nghe cô nói vậy, có vẻ như cô đã liên hệ xong trường học mà Lâm Hằng sắp chuyển đến.
Lâm Hằng không hề hay biết chuyện này. Cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên nhìn Hằng Nguyệt.
Trong thời gian ông nội Lâm Hằng bị bệnh rồi qua đời, Lâm Hằng đã phải nghỉ học ở nhà để chăm sóc ông. Cậu không có thời gian để học. Bây giờ chỉ còn hơn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học. Để tham gia kỳ thi năm nay, Lâm Hằng đã ôn tập lại những kiến thức đã bị bỏ dở.
Cậu ngày nào cũng ngồi trước mặt Hằng Nguyệt, cúi đầu đọc sách và làm bài tập. Thế nhưng Hằng Nguyệt chưa từng hỏi về chuyện học hành của cậu, như thể cô không quan tâm.
Lâm Hằng không biết cô có dự định gì nhưng cậu đang sống nhờ người khác. Có cơm ăn áo mặc đã là may mắn, cậu không dám mong chờ nhiều hơn, vì vậy cũng không chủ động nói chuyện đi học.
Dù sao, theo như cậu biết, học ở Bắc Châu không phải là một khoản chi phí nhỏ.
Nhưng câu nói “học hành thay đổi số phận” là câu mà trẻ em nông thôn nghe nhiều nhất. Lâm Hằng không nói ra nhưng trong lòng cậu rất muốn đi học, dù chỉ còn hơn một tháng.
Lúc này, Hằng Nguyệt đột nhiên thông báo sẽ đưa cậu đến trường, Lâm Hằng hơi mở to mắt nhìn cô, sững sờ một lúc, đến cả cây bút trong tay cũng quên đặt xuống.
Mãi mấy giây sau cậu mới hiểu ý Hằng Nguyệt. Ánh mắt đen láy của cậu nhìn thẳng vào Hằng Nguyệt, cậu mím môi, gật đầu “ừm” một tiếng nặng nề. Cảm thấy chưa đủ, cậu lại đáp “vâng.”
Hiếm khi Hằng Nguyệt nghe thấy một câu trả lời dài hai chữ từ cậu. Cô nhướng mày, cầm điện thoại lên gọi cho người liên hệ ở trường.
Cô nhìn thấy một nụ cười gần như không thấy trên môi Lâm Hằng. Cô cũng không nhịn được mà mỉm cười, thầm nghĩ: Hóa ra cậu ta cũng biết cười…
Lâm Hằng không biết trường mà Hằng Nguyệt đã liên hệ thế nào, cũng không hỏi sau này cậu sẽ ở nội trú hay ngoại trú. Đối với cậu, chỉ cần được đi học là đủ, cậu không tham lam hơn.
Tài sản của Hằng Nguyệt đầu tư vào nhiều ngành. Mặc dù nhiều lĩnh vực cô chỉ đầu tư mà không quản lý nhưng thân phận cổ đông đã mang lại cho cô rất nhiều tiện ích.
Trường mà Lâm Hằng sắp vào học là một trường tư nổi tiếng ở Bắc Châu, trường Bắc Dương. Học sinh ở đó đa số là con nhà quyền quý, hoặc là những học sinh giỏi hàng đầu thi vào. Hằng Nguyệt nắm giữ gần 30% cổ phần của trường, có thể coi là một cổ đông lớn.
Nhà trường bất ngờ nhận được tin cô sẽ đến, cứ tưởng cô đến thị sát. Hiệu trưởng, hiệu phó và các giáo viên cùng nhau ra đón. Bảy, tám người đứng chờ cô ở cổng bãi đậu xe.
Hằng Nguyệt cũng không ngờ lại có nhiều người như vậy. Trước đây mẹ cô phụ trách mảng giáo dục. Sau khi mẹ cô mất, cổ phần mới rơi vào tay cô.
Cô đỗ xe, bước ra khỏi bãi đậu. Cô nhìn đám người đông đúc dưới tòa nhà, có chút không yên tâm quay đầu nhìn Lâm Hằng đang đứng sau lưng mình. Thấy cậu bình thản, không hề sợ hãi, cô mới bước đến.
“Ôi, cô Hằng, lâu rồi không gặp.” Hiệu trưởng dẫn đầu, mỉm cười nhanh chóng tiến đến, đưa tay ra.
Hằng Nguyệt gật đầu, đưa tay ra bắt hờ với ông: “Hiệu trưởng Tần.”
Hiệu trưởng Tần rụt tay lại, nhìn Lâm Hằng đang đứng sau lưng Hằng Nguyệt nửa bước. Ông nheo mắt, hết lời khen ngợi: “Đây chắc là em trai cô rồi, cô Hằng trẻ tuổi đã tài giỏi, em trai cô cũng là một cậu bé anh tuấn, hiếm có đấy ạ!”
Hiệu trưởng Tần tên là Tần Nhai, khoảng 50 tuổi. Ông đeo kính gọng vàng, vẻ ngoài hiền lành, trông chẳng khác gì một ông lão đang dạo công viên nhưng thực chất lại là người có tầm nhìn xa.
20 năm trước, ông đã bỏ bao công sức để thành lập ngôi trường này. Lúc đó, chính ông đã thuyết phục mẹ Hằng Nguyệt đầu tư.
Đối với học sinh, ông là một hiệu trưởng tận tâm. Đối với cổ đông, ông lại hóa thành một thương nhân tinh ranh.
Trường này mới thành lập được 20 năm nhưng đã vượt qua các trường danh tiếng khác ở Bắc Châu, trở thành một ngôi trường hàng đầu được biết đến khắp nơi. Tất cả nhờ vào đội ngũ giáo viên hùng hậu.
Đội ngũ giáo viên tích lũy nhanh chóng như vậy hoàn toàn là do tiền, và đương nhiên, tiền là từ những cổ đông lớn như Hằng Nguyệt.
Trước mặt một cổ đông như Hằng Nguyệt, những lời tốt đẹp của Tần Nhai tuôn ra không ngừng.
Chưa kể Lâm Hằng có vẻ ngoài điển trai, dù cậu có dung mạo bình thường, mặt đầy mụn trứng cá, Tần Nhai cũng sẽ chân thành khen cậu là rồng trong thiên hạ, là người xuất chúng trong thế hệ này, như thể đã nhìn thấy Lâm Hằng bước vào cánh cổng trường danh tiếng.
Hằng Nguyệt đã quen với những lời sáo rỗng này. Nhưng Lâm Hằng rõ ràng không quen với những lời tâng bốc như vậy. Cậu cũng nhận ra đó chỉ là những lời xu nịnh.
Ngoài Hằng Nguyệt, cậu luôn ít nói trước mặt người khác, vì vậy cậu chỉ lễ phép nói một câu “Chào hiệu trưởng” rồi im lặng.
Thật sự là một học sinh ngoan ngoãn, khiêm tốn một cách hiếm thấy giữa một đám công tử nhà giàu.
“Ừm, ừm, được, được.” Tần Nhai cười đáp lại.
Hôm nay Hằng Nguyệt đến chỉ để đưa Lâm Hằng gặp giáo viên chủ nhiệm mới. Cô không định làm rùm beng như lãnh đạo đi thị sát.
Hiệu trưởng hiểu ý, vẻ mặt thoải mái hơn, khóe mắt lộ ra hai nếp nhăn. Ông bảo mọi người rời đi, một mình dẫn Hằng Nguyệt và Lâm Hằng đến văn phòng chủ nhiệm khối 12.
Kỳ nghỉ chưa kết thúc, học sinh cũng chưa đến trường. Chỉ có giáo viên đến sớm để chuẩn bị bài giảng và họp. Trường học rất yên tĩnh.
Lâm Hằng im lặng quan sát các cơ sở vật chất tiên tiến trong trường và tự động cộng thêm một khoản nợ khổng lồ vào danh sách nợ Hằng Nguyệt của mình.
Họ đi qua sân vận động trống trải. Khi đến gần tòa nhà, Hằng Nguyệt đột nhiên hỏi: “Hiệu trưởng Tần, hôm nay là lần đầu tiên tôi đến. Sao ông biết Lâm Hằng là em trai tôi? Trước đây tôi chỉ liên hệ và nói muốn chuyển trường cho một đứa trẻ, không hề nói là ai.”
Tần Nhai “ồ” một tiếng, ngạc nhiên nói: “Tổng giám đốc Cố chưa nói với cô sao? Sau khi cô liên hệ với phòng đào tạo, hình như là ngày hôm sau, tổng giám đốc Cố đã gọi điện dặn dò tôi, nói em trai cô muốn chuyển trường và nhờ tôi chăm sóc.”
Hằng Nguyệt im lặng một lát, vẻ mặt bình thường đáp: “Thì ra là vậy. Tôi có nói chuyện này với anh ấy. Mấy ngày nay bận quá, tôi quên mất.”
Lâm Hằng đứng bên cạnh nhạy bén nhận ra sự bất thường của Hằng Nguyệt. Cậu khẽ nhíu mày, liếc nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô rồi nhanh chóng quay lại.
Hiệu trưởng Tần cảm thán: “Cô và tổng giám đốc Cố quen nhau hơn mười năm rồi nhỉ, thật đáng quý. Anh ấy còn đặc biệt nhờ tôi chuyển lời đến cô, nói cô không cần quá lo lắng về việc học của thằng bé, những cậu con trai ở tuổi này đều có suy nghĩ của riêng mình…”
Miệng của Tần Nhai đã mở, ông nói chuyện không ngừng, hết chuyện này đến chuyện khác. Hằng Nguyệt khẽ cúi đầu, như đang suy nghĩ điều gì, không biết có đang lắng nghe hay không.
Ba người đến văn phòng. Sau khi gặp chủ nhiệm khối 12, hiệu trưởng giới thiệu vài câu rồi chuyển chủ đề sang Lâm Hằng. Chủ nhiệm khối 12 cũng là chủ nhiệm lớp chuyên ban 1. Cô tên là Tạ Vân. Hiệu trưởng còn chưa hỏi Lâm Hằng học thế nào đã đưa cậu đến đây. Dù sao thì cũng phải giữ thể diện.
Bốn người ngồi xuống. Cô Tạ hỏi Hằng Nguyệt: “Lâm Hằng có phải sẽ vào thẳng lớp 12 đúng không?”