Chương 20 : Truy Sát Trong Rừng Nguyên Sinh

Sáng hôm sau, ánh nắng mờ nhạt len qua kẽ lá, chiếu xuống khu rừng nguyên sinh đầy hơi sương. Không gian im lìm, chỉ có tiếng chim xa xăm và tiếng côn trùng rả rích. Nhưng trong lòng Trương Tiểu Phàm, một cơn bão đang cuộn trào.

Hắn nhìn quanh hang đá nơi cả nhóm vừa nghỉ qua đêm. Trịnh Vân Nhi vẫn nép sát bên hắn, khuôn mặt an yên sau một đêm khóc đến kiệt sức. Lâm Khả Tinh thì ngồi cách đó không xa, ánh mắt trống rỗng, đôi môi cắn chặt như muốn kìm nén nỗi đau.

A Khiêm bước đến, cau mày thì thầm:
“Không thể ở lâu. Người của Hoắc Minh Nguyệt chắc chắn đã lùng vào rừng. Phải di chuyển ngay.”

Tiểu Phàm gật đầu. Hắn biết rõ: cuộc chạy trốn mới thực sự bắt đầu.

Nhóm rời khỏi hang, len lỏi trong rừng rậm. Cây cổ thụ cao vút, rễ chằng chịt như muốn nuốt chửng con người. Tiếng lá xào xạc trên cao khiến ai nấy đều căng thẳng, như thể kẻ thù đang rình rập ngay trên từng tán cây.

Bất ngờ, một tiếng tù và vang vọng khắp rừng. Tiếng hú dài và dội, báo hiệu thợ săn đã bao vây.

“Chúng đến rồi!” – A Khiêm nghiến răng.

Từ các hướng, bóng thổ dân lao ra, tay lăm lăm giáo và cung. Tiếng gào hò man dại vang dội, rung chuyển cả cánh rừng.

Tiểu Phàm hét lớn:
“Che chắn cho nhau! Không ai được bỏ lại phía sau!”

Hắn vung gậy, quật ngã một tên lính, rồi kéo Vân Nhi né mũi giáo đang lao đến. Khả Tinh thì lảo đảo vung gậy, ánh mắt hoảng loạn nhưng vẫn cắn răng chống trả.

Một mũi tên bay vụt qua, sượt ngang má Vân Nhi. Máu rịn ra, cô hét lên, ngã quỵ xuống.

“Vân Nhi!” – Tiểu Phàm lao tới, che chắn cho cô, tay còn lại quật ngã kẻ vừa bắn.

Cô run rẩy, bấu chặt lấy áo hắn, đôi mắt nhòe lệ:
“Em… em không muốn chết…”

“Không ai được phép chạm vào em!” – hắn gầm vang, đôi mắt tóe lửa, ôm ghì lấy cô như muốn bảo vệ bằng cả sinh mạng.

Khoảnh khắc đó, Khả Tinh cũng lao tới, chắn giáo cho cả hai, vai cô trúng một vết chém. Máu loang đỏ, nhưng cô cắn răng không kêu một lời.

A Khiêm hét lên:
“Không thể cầm cự lâu! Phải tìm đường thoát!”

Tiểu Phàm nghiến răng, mắt quét quanh. Hắn thấy một khe núi hẹp phía trước, rễ cây đan xen như con đường dẫn sâu vào rừng.

“Chạy theo hướng kia!” – hắn hét, rồi xông lên mở đường.

Cả nhóm dốc sức chạy. Tiếng hò hét, tiếng tù và vẫn vang dội phía sau. Từng bước chân như giẫm lên ranh giới sống chết.

Cuối cùng, họ lao vào khe núi, rừng cây rậm rạp che khuất bóng dáng. Tiếng đuổi theo mờ dần, nhưng sự nguy hiểm vẫn rình rập.

Trong bóng tối âm u của khe núi, cả nhóm thở dốc. Máu loang khắp áo, vết thương rát bỏng, nhưng ít ra họ còn sống.

Vân Nhi run rẩy ôm lấy Tiểu Phàm, nước mắt rơi lả tả:
“Anh Tiểu Phàm… nếu không có anh, em đã…”

Cô bật khóc, ghì chặt lấy hắn. Tiểu Phàm vuốt tóc cô, ánh mắt dịu lại:
“Đã nói rồi… anh sẽ không để em rơi vào tay chúng.”

Cô ngẩng lên, ánh mắt đẫm nước. Hơi thở gấp gáp, môi run run. Trong cơn sợ hãi và adrenaline, cô bất giác hôn lên môi hắn.

Nụ hôn run rẩy, nhưng đầy khát khao. Bàn tay nhỏ bé siết chặt áo hắn, cả người như muốn tan chảy.

Tiểu Phàm hơi khựng lại, rồi ôm siết cô, đáp lại bằng một nụ hôn sâu hơn. Bàn tay hắn vuốt nhẹ bờ vai gầy, kéo cô sát vào ngực.

Không khí nóng dần, tiếng tim đập dồn dập. Giữa bóng tối khe núi, cả hai quấn chặt nhau, hôn gấp gáp như muốn quên đi nỗi sợ tử thần.

Nhưng Khả Tinh ở ngay cạnh, chứng kiến tất cả. Đôi mắt cô tối sầm, bàn tay siết chặt vết thương trên vai, nỗi đau thể xác chẳng bằng nhát dao đang cứa trong tim.

Cô quay mặt đi, nước mắt lặng lẽ rơi. Trong bóng tối, bóng dáng cô nhỏ bé, cô độc, khác hẳn vẻ mạnh mẽ ban ngày.

Sau một lúc, Tiểu Phàm buông Vân Nhi ra, ôm ghì lấy cô, thì thầm:
“Đêm nay nghỉ ở đây. Ngày mai, chúng ta phải đi tiếp. Cuộc săn sẽ chưa dừng lại đâu.”

Ngoài kia, gió rừng hú dài, mang theo tiếng tù và xa xăm. Bóng tối dày đặc như một cái bẫy khổng lồ, nuốt trọn tất cả.

Trong khe núi, ba con tim đập loạn nhịp vì sợ hãi, tình yêu và cả ghen tuông. Và ở một nơi nào đó trong rừng, Hoắc Minh Nguyệt đang siết chặt cán giáo, ánh mắt đỏ ngầu, thề rằng sẽ săn bằng được “người của trời” và đốt sạch những kẻ phản loạn.




LIÊN HỆ ADMIN