Chương 9 : Tử Vân Cao
Sau trận “dằn mặt” của Thẩm Mục Chi, Lâu Thế Minh quả nhiên trở nên vô cùng an phận. Gã không chỉ không dám bén mảng đến gần Âu Dương Giao Giao, mà ngay cả ở trong làng cũng thu mình lại, không còn vênh váo như trước. Tin đồn ác ý về Giao Giao cũng theo đó mà tan biến như bọt biển. Cuộc sống của nàng và gia đình cuối cùng cũng có được những ngày tháng bình yên thật sự.
Sự bình yên này là một thứ xa xỉ mà kiếp trước nàng chưa từng có được. Nàng trân trọng nó, nhưng cũng không cho phép mình đắm chìm trong đó. Ký ức về bi kịch vẫn còn đó, như một lời nhắc nhở rằng nàng phải không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn.
Mối quan hệ giữa nàng và Thẩm Mục Chi cũng bước vào một giai đoạn kỳ lạ. Họ vẫn là đối tác, vẫn là sự im lặng nhiều hơn lời nói. Nhưng Giao Giao cảm nhận được những thay đổi tinh tế. Mỗi lần nàng mang cơm đến, mái hiên dột nát của miếu hoang đã được lợp lại bằng lá cọ mới, đống củi lộn xộn đã được xếp gọn gàng thành từng chồng ngay ngắn. Hắn không nói, nàng cũng không hỏi, nhưng cả hai đều ngầm hiểu. Sự quan tâm thầm lặng đó, tuy không nồng nhiệt, nhưng lại khiến trái tim Giao Giao ấm lên một cách lạ lùng.
Liều thuốc giải đầu tiên đã giúp Thẩm Mục Chi rất nhiều. Thời gian phát tác của độc tố đã kéo dài từ bảy ngày lên mười ngày, và cơn đau cũng giảm đi đáng kể. Điều này càng củng cố quyết tâm của Giao Giao. Nàng biết, con đường phía trước còn dài, nhưng ít nhất, họ đã có hy vọng.
Sau khi giải quyết xong những rắc rối trước mắt, Giao Giao bắt đầu lên kế hoạch làm giàu một cách bền vững hơn. Dựa vào linh chi không phải là kế lâu dài. Nàng cần một nguồn thu nhập ổn định, một sự nghiệp của riêng mình.
Trong kho tàng y học của kiếp trước, nàng nhớ đến một phương thuốc dân gian đơn giản nhưng vô cùng hiệu quả: Tử Vân Cao. Đây là một loại cao bôi ngoài da, được bào chế từ tử thảo, đương quy, và một số dược liệu khác, có tác dụng thần kỳ trong việc chữa bỏng, làm mờ sẹo, dưỡng da, trị nứt nẻ. Kiếp trước, chính nàng đã từng tự tay bào chế loại cao này để chữa vết sẹo trên tay cho một vị phu nhân quyền quý, và được bà ta vô cùng trọng thưởng.
Kiếp này, nàng quyết định sẽ bắt đầu từ Tử Vân Cao.
Nàng dành mấy ngày liền để chuẩn bị. Nàng lên núi tìm hái những cây tử thảo tươi tốt nhất, đến y quán của Quỷ Y mua đương quy thượng hạng. Mọi công đoạn, từ lựa chọn nguyên liệu đến bào chế, nàng đều tự tay làm một cách cẩn thận và tỉ mỉ.
Dưới mái hiên miếu hoang, ngọn lửa nhỏ bập bùng trong lò đất. Dầu mè được đun nóng, cho tử thảo vào chiên đến khi dược tính hòa tan hoàn toàn, cả một vùng không gian ngập tràn mùi thơm thảo dược. Giao Giao cẩn thận lọc bỏ bã, rồi cho các vị thuốc khác vào, khuấy đều tay cho đến khi hỗn hợp đặc lại thành một thứ cao mịn màng màu tím sậm.
Thẩm Mục Chi ngồi ở một góc, lặng lẽ quan sát. Hắn thấy nàng làm việc chuyên chú, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt xinh đẹp lấm tấm mồ hôi, nhưng lại toát lên một sức hút kỳ lạ. Hắn chợt nhận ra, hắn thích nhìn nàng như vậy, thích sự thông minh, độc lập và mạnh mẽ của nàng.
Sau một ngày vất vả, những hộp Tử Vân Cao đầu tiên đã ra đời. Giao Giao cẩn thận cho chúng vào những chiếc hộp sứ trắng nhỏ xinh mà nàng đã mua sẵn. Ngày hôm sau, nàng mang theo thành quả của mình, một lần nữa ra trấn.
Lần này, nàng không đến các y quán. Nàng biết, những nơi đó sẽ không trả giá cao cho một sản phẩm không rõ nguồn gốc. Mục tiêu của nàng là những cửa hàng tơ lụa, trang sức cao cấp – nơi các phu nhân, tiểu thư nhà giàu thường xuyên lui tới.
Nàng chọn cửa hàng lớn nhất, Vạn Bảo Lâu. Nàng bước vào, nói với chưởng quỹ rằng mình có một loại cao dược thượng hạng, muốn ký gửi bán. Chưởng quỹ nhìn nàng, một cô gái nông thôn ăn mặc giản dị, liền tỏ vẻ coi thường.
“Cô nương, đây là Vạn Bảo Lâu, không phải y quán.”
“Ta biết.” Giao Giao không hề nao núng, “Nhưng sản phẩm của ta không chỉ là thuốc, mà còn có thể làm đẹp. Chắc chắn các phu nhân, tiểu thư sẽ rất thích.”
Nàng mở một hộp Tử Vân Cao, mùi thơm thanh nhã lập tức lan tỏa. Nàng lấy một ít cao bôi lên mu bàn tay mình, chất cao mịn màng nhanh chóng thẩm thấu, để lại một làn da mềm mại, sáng bóng. “Tử Vân Cao, có thể trị bỏng, làm mờ sẹo, dưỡng da chống nứt nẻ. Mùa đông sắp đến rồi, chắc chắn sẽ rất được ưa chuộng.”
Chưởng quỹ có chút động lòng, nhưng vẫn do dự. Đúng lúc này, một giọng nói trầm ấm, dễ nghe vang lên từ phía sau.
“Thú vị thật. Để ta xem thử.”
Một vị công tử trẻ tuổi, ăn mặc sang trọng, phong thái tao nhã bước ra từ phía sau quầy. Anh ta cầm lấy hộp cao trên tay Giao Giao, xem xét một cách cẩn thận, rồi lại nhìn nàng, ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng. “Tại hạ Ninh Viễn Tri, là chủ của Vạn Bảo Lâu. Xin hỏi quý danh cô nương?”
“Tiểu nữ họ Âu Dương.”
“Âu Dương cô nương,” Ninh Viễn Tri mỉm cười, “Ta rất có hứng thú với sản phẩm của cô. Nhưng thay vì ký gửi, ta muốn đề nghị một hình thức hợp tác khác.”
“Ồ?”
“Cô cung cấp sản phẩm, Vạn Bảo Lâu sẽ chịu trách nhiệm đóng gói, quảng bá và bán hàng. Lợi nhuận chúng ta chia đôi. Cô thấy thế nào?”
Giao Giao không khỏi kinh ngạc. Đề nghị này quá tốt. Nàng không ngờ vị Ninh công tử này lại có con mắt kinh doanh sắc bén như vậy.
“Ninh công tử, tại sao ngài lại tin tưởng ta như vậy?”
“Ta không tin cô,” Ninh Viễn Tri cười, “Ta tin vào con mắt của ta, và tin vào sản phẩm này. Một cô nương có thể một mình tạo ra sản phẩm tốt, lại có dũng khí đến Vạn Bảo Lâu để chào hàng, chắc chắn không phải người tầm thường.”
Cuộc nói chuyện của họ diễn ra vô cùng suôn sẻ. Cả hai đều là những người thông minh, nhanh chóng đạt được thỏa thuận hợp tác.
Thẩm Mục Chi đứng ở quán trà đối diện, qua khung cửa sổ, hắn nhìn thấy hết thảy. Hắn thấy Giao Giao và Ninh Viễn Tri nói chuyện rất vui vẻ, thậm chí còn mỉm cười với nhau. Hắn không nghe được họ nói gì, nhưng nụ cười đó, trong mắt hắn, lại vô cùng chói mắt.
Bàn tay cầm chén trà của hắn bất giác siết chặt lại. Một cảm giác khó chịu, xa lạ len lỏi trong lòng hắn. Hắn không biết đó là gì, chỉ cảm thấy không muốn thấy nàng cười với bất kỳ người đàn ông nào khác.
Tối hôm đó, Giao Giao trở về miếu hoang với tâm trạng vô cùng vui vẻ. Nàng kể cho Thẩm Mục Chi nghe về cuộc gặp gỡ với Ninh Viễn Tri và kế hoạch hợp tác của họ, giọng điệu đầy hứng khởi.
“Thẩm Mục Chi, ngươi thấy ta có giỏi không? Rất nhanh ta sẽ có thể kiếm được rất nhiều tiền!”
Nàng chờ đợi một lời khen ngợi, hoặc ít nhất là một sự công nhận. Nhưng đáp lại nàng, chỉ là sự im lặng.
Nàng ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Mục Chi đang ngồi trong góc tối, khuôn mặt lạnh như băng, không nói một lời.
“Ngươi… sao vậy?”
Hắn chỉ lạnh lùng đáp: “Không có gì.”
Không khí bỗng trở nên ngột ngạt. Giao Giao không hiểu mình đã làm gì sai. Nàng không biết rằng, ngọn lửa ghen tuông vô cớ đã bắt đầu nhen nhóm trong lòng người đàn ông băng giá ấy.