Chương 19 : Ước Nguyện Với Bánh Mì

“A?”, Khương Kiều phản ứng lại, cười ngây ngô, chạy tới nắm tay cậu: “Mua, mua, mua.”

Lục Tầm quay đầu đi, khóe môi dưới ánh đèn lộ ra một nụ cười.

Cuối cùng vẫn không mua được bánh kem, Khương Kiều cầm chiếc bánh mì Lục Tầm mua từ siêu thị, thất vọng bĩu môi, lẩm bẩm: “Ước nguyện với bánh mì có linh nghiệm không…”

“Sớm biết vậy tôi đã mang một cái đến rồi.” cô bực bội.

Lục Tầm khẽ nói: “Cái này cũng rất tốt.”

“Làm sao thổi nến ước nguyện đây…”

Khương Kiều rõ ràng không hài lòng, không mấy hứng thú.

Rõ ràng là sinh nhật của cậu, mà Khương Kiều lại còn quan tâm hơn cả cậu.

Lục Tầm lục ngăn kéo tìm một chiếc bật lửa, thử một chút vẫn còn dùng được, cậu tắt đèn dưới ánh mắt nghi hoặc của Khương Kiều.

Căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ có chút ánh sáng của mặt trăng xuyên qua cửa sổ rọi xuống một vầng sáng mỏng manh trên sàn nhà.

Khương Kiều ngơ ngác nhận lấy chiếc bật lửa, giọng nói trầm tĩnh của Lục Tầm vang lên khe khẽ trong bóng tối:

“Khương Kiều, thắp nến đi.”

Nến? Nến gì cơ?

Bàn tay to lớn khô ráo ấm áp phủ lên mu bàn tay cô, dẫn dắt cô bật lửa, ngọn lửa nhỏ chiếu sáng một khoảng không gian.

“……………………”

Nửa khuôn mặt của Lục Tầm chìm trong ánh lửa, hàng mi dài đổ bóng, hai người dựa vào rất gần, hơi thở quyện vào nhau, có thể nghe thấy tiếng tim ai đang đập.

[166, là cảm giác rung động.], Khương Kiều làm bộ ôm tim.

166 chua chát, vạch trần cô: [Cô. Đồ mê trai đẹp thôi.]

[He he he~~]

Khương Kiều nhìn thấy bóng hình của mình trong đôi mắt luôn thờ ơ của chàng trai, vào khoảnh khắc này, có thứ gì đó như sắp vỡ đất mà ra, cô cố gắng kìm nén lại.

Khi Lục Tầm lại gần, ngọn lửa bị thổi tắt.

Lục Tầm lại không ngồi lại chỗ cũ, cậu im lặng một lúc, do dự: “Khương Kiều, tôi…”

Khương Kiều đột nhiên la lên: “Đúng rồi, cậu đã ước chưa! Phải ước xong rồi mới thổi nến thì mới linh, nếu không sẽ không có tác dụng đâu!”,

Cô lùi lại vài bước, mò mẫm bật đèn lên, ánh sáng bừng lên thổi tan đi sự mập mờ không rõ ràng vừa rồi.

Lục Tầm nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, trong mắt đã khôi phục lại vẻ bình thản: “Quên rồi.”

“Chuyện quan trọng như vậy sao cậu có thể quên được chứ, cậu…”

“Có muốn ăn bánh mì không.”, Lục Tầm ngắt lời lải nhải của cô.

“Ăn!”

Chiếc bánh mì không lớn, hai người mỗi người một nửa. Lục Tầm nhìn chằm chằm vào mẩu bánh mì vụn trên khóe miệng cô, một lúc lâu sau mới dời ánh mắt: “Ăn xong sẽ đưa cậu về.”

Lục Tầm lấy điện thoại ra xem giờ, đã rất muộn rồi, Khương Kiều là con gái, ở lại nữa không tiện.

Động tác ăn bánh mì của Khương Kiều dừng lại một chút, lần này không mặt dày nữa: “Được.”

“Đúng rồi!”, cô nhớ ra điều gì đó, vội vàng đi đến chiếc ghế sofa nhỏ.

Lục Tầm thấy cô từ trong chiếc túi vải bố màu trắng lấy ra một túi giấy kraft.

Như có cảm giác gì đó, cậu đứng dậy, Khương Kiều hai tay đưa túi giấy kraft đến trước mặt cậu, ngẩng mặt lên cười cong cả mắt mày: “Này, quà sinh nhật tặng cậu.”

Lục Tầm không nhận, Khương Kiều vội vàng giải thích: “Không phải mua ở ngoài đâu, là do tôi tự tay làm đấy.”

Lục Tầm biết mình nên từ chối, giống như đã từ chối rất nhiều món quà Khương Kiều tặng trước đây.

Nhưng cậu vẫn nhận lấy, giống như món quà Giáng sinh vào trận tuyết đầu mùa năm đó, bên trong là một đôi găng tay đường kim mũi chỉ thô kệch non nớt, thậm chí còn bung chỉ, không hề ấm áp.

“Tôi chưa từng tặng cậu.”

Lục Tầm đang nói đến sinh nhật hàng năm của cô.

Biết là tốt rồi, coi như cậu còn chút lương tâm, đồ tồi.

Khương Kiều hừ hừ hai tiếng, có chút không vui, có chút bướng bỉnh, kiêu ngạo nói: “Vậy sau này cậu tặng lại là được rồi còn gì.”

Sau này…

Ngón tay Lục Tầm cầm túi giấy kraft siết chặt, giọng có chút khàn: “Được.”

Bắt taxi đưa Khương Kiều về nhà, nhìn cô gái tung tăng đi vào khu biệt thự, cho đến khi không còn thấy bóng dáng cô nữa, Lục Tầm mới quay người.

Cậu đi bộ về.

Từ khu biệt thự có môi trường tinh tế đến con hẻm cũ kỹ của cậu có một khoảng cách rất xa, cậu có thể đi bộ.

Nhưng khoảng cách giữa cậu và Khương Kiều không phải là đi bộ là có thể đuổi kịp.

Lục Tầm từ trong túi lấy ra một chiếc lọ thủy tinh, những bông hoa hồng màu sắc đẹp đẽ nở rộ rực rỡ trong lọ.

Đóa hoa khô được làm từ chất hút ẩm được bảo quản tốt, có thể giữ được rất lâu trong lọ thủy tinh.

Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi, cậu đã sở hữu một đóa hoa hồng độc nhất vô nhị trên thế giới, vĩnh viễn không tàn phai.

Nhưng hoa luôn không đồng nhất trong ngoài, cậu không biết có nên yêu hay không.

Bảy ngày nghỉ lễ Quốc khánh trôi qua, học sinh lớp 12 lại rơi vào guồng quay học tập ba điểm một đường.

Kỳ thi thử đầu tiên sắp đến, giáo viên chủ nhiệm dặn đi dặn lại, nói rằng thi xong sẽ gửi bảng điểm về cho từng phụ huynh.

Những học sinh bình thường lơ là học tập đều trở nên căng thẳng, vừa chửi vừa cố gắng bổ sung kiến thức.

Học không giỏi có thể được, nhưng không thể bị bêu riếu công khai, đặc biệt là những phụ huynh có tiền có thế, họ coi trọng thể diện hơn bất cứ thứ gì.

Khương Kiều gần đây sống không vui vẻ, bố mẹ nhà họ Khương hiếm khi về nhà giám sát việc học của cô, khiến cô mấy ngày nay đều ngoan ngoãn nghe giảng, làm bài tập.

Nhưng mà, nước đến chân mới nhảy thì có tác dụng gì, Khương Kiều nghĩ đến Lục Tầm, cậu là một học bá toàn diện, mấy hôm trước tham gia cuộc thi vật lý còn đạt giải nhất, nổi tiếng một phen, hai trường đại học lớn đều ngấm ngầm gửi lời mời.

Cô vừa mới tặng quà, còn vào nhà Lục Tầm, cùng cậu đón sinh nhật, tự cho rằng quan hệ đã phát triển rất tốt, có lẽ đã thật sự giống như một cặp đôi.

Dù sao Lục Tầm bây giờ vẫn là bạn trai của cô, không dùng thì phí.

Thế là cô đương nhiên muốn nhờ Lục Tầm dạy kèm cho mình, coi như là một buổi hẹn hò lành mạnh khác biệt.

Cô nhân lúc thầy giáo không để ý, lén ném cho Lục Tầm một mẩu giấy nhỏ, trên đó viết: “Tan học cùng nhau đến thư viện nhé~”

Ném xong, cô liền mong chờ nhìn qua, cho đến gần tan học, Lục Tầm mới mở ra xem, cậu xem xong liền gấp giấy lại, cũng không nhìn về phía Khương Kiều.

Tan học, Khương Kiều tức giận chạy tới: “Sao cậu không trả lời giấy của tôi.”

“Xem rồi.”, Lục Tầm nói.

Xem rồi tại sao còn phải trả lời, Khương Kiều nghe ra được ẩn ý của cậu, tức mà không phát ra được, cô không thể so đo với Lục Tầm, nghẹn lời, yếu ớt: “Vậy có đi không…”

Lục Tầm mím môi: “Quán cà phê còn có việc làm thêm.”

Khương Kiều: “…………………”

Cô phải làm một người bạn gái hiểu chuyện, cố gắng nén lại sự thất vọng: “Ồ…………”

“…Thứ bảy chủ nhật thì được.”, Lục Tầm lại nói.

Đôi mắt đang tối sầm của Khương Kiều lập tức sáng lên: “Cuối tuần hai ngày cậu không đi làm thêm à?”

“Buổi sáng có thể không đi.”

Buổi chiều vẫn phải đi.

Nửa ngày, còn có thể ăn một bữa trưa nữa, đã rất tốt rồi.

Khương Kiều ở bên cạnh Lục Tầm là một người rất dễ thỏa mãn, có lẽ là do Lục Tầm đã từ chối cô rất nhiều lần, nên thỉnh thoảng một lần thuận theo cũng khiến cô rất vui: “Được, vậy mai gặp nhé!”

“………Ừm.”

Diệp Thanh Thanh đăng ký lớp học thêm, mấy ngày nay không đi cùng cô, tài xế nhà nghỉ phép, Khương Kiều không đi xe, quyết định đi bộ về nhà.

Trên đường bất ngờ gặp hai người, cách một khoảng rất xa, cô đã thấy Tống Khinh Doanh và Giang Triều đi song song.




LIÊN HỆ ADMIN