Chương 10 : Văn Tuyết
Tòa nhà Đế Vương là một trong những biểu tượng xa hoa của thành phố H. Nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà này là một quán cà phê đặc biệt, một nơi không phải ai có tiền cũng có thể bước vào.
Hoài Hạ vừa bước ra khỏi thang máy, một nhân viên phục vụ lịch lãm đã mỉm cười cúi chào. “Chào quý cô, xin vui lòng cho xem thẻ thành viên ạ”.
Hoài Hạ hơi khựng lại. Cô chỉ nghe Văn Tuyết hẹn gặp ở đây, chứ không hề biết nơi này lại là một câu lạc bộ kín. “Tôi không có thẻ, nhưng bạn của tôi có hẹn trước. Cô ấy tên là Văn Tuyết”.
Nghe thấy cái tên này, thái độ của người phục vụ lập tức trở nên cung kính hơn. “Thì ra là bạn của cô Văn. Cô ấy đang đợi ở trên tầng hai. Mời cô đi lối này”.
Anh ta dẫn Hoài Hạ lên một cầu thang xoắn ốc bằng gỗ mun bóng loáng. Tầng hai có không gian riêng tư và yên tĩnh hơn hẳn, với những bộ bàn ghế được đặt cách xa nhau, đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối cho khách hàng. Từ lan can, có thể nhìn bao quát toàn bộ khung cảnh thành phố qua lớp kính trong suốt.
Hoài Hạ vừa bước lên bậc thang cuối cùng, một bóng hình xinh đẹp đã đứng dậy từ một chiếc ghế bành gần cửa sổ, duyên dáng bước về phía cô.
Đó là Văn Tuyết.
Nếu phải dùng một từ để miêu tả cô ấy, thì đó chỉ có thể là “tuyệt mỹ”. Văn Tuyết mặc một bộ sườn xám cách tân màu xanh thiên thanh, ôm trọn lấy thân hình hoàn hảo không một tì vết. Mái tóc đen dài được búi cao một cách lỏng lẻo, để lộ chiếc cổ thiên nga trắng ngần, trên đó nổi bật một hình xăm đóa hồng đen đang nở rộ. Gương mặt cô thanh tú như một bức tranh thủy mặc, đôi mắt phượng hẹp dài, sóng mắt lưu chuyển mang theo vẻ quyến rũ mê hồn. Vẻ đẹp của cô không thuộc về thế gian này, nó mang một nét cổ điển, ma mị, khiến người ta dù biết là nguy hiểm nhưng vẫn không thể rời mắt.
Hoài Hạ cũng là một mỹ nhân, nhưng cô không khỏi có chút ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của bạn mình.
“Hạ Hạ của tớ!” Vẻ ngoài thanh cao thoát tục ngay lập tức bị phá vỡ bởi hành động của Văn Tuyết. Cô lao tới ôm chầm lấy Hoài Hạ, giọng nói đầy vẻ phấn khích, hoàn toàn không có chút khí chất “nữ thần” nào.
“Cậu mặc một bộ đồ cổ điển như vậy, có thể hành xử tao nhã hơn một chút được không?” Hoài Hạ cười khổ, vỗ nhẹ lên lưng bạn.
“Là một người đã sống hơn một trăm năm, tớ có thể nói cho cậu biết, phụ nữ thời xưa cũng không phải ai cũng tao nhã đâu,” Văn Tuyết thì thầm vào tai cô, rồi kéo cô về chỗ ngồi.
“Nơi này lại là câu lạc bộ thành viên à?” Hoài Hạ hỏi.
“Nghe nói ông chủ lớn nào đó của tòa nhà này rất thích cà phê ở đây, nhưng lại ghét sự ồn ào. Thế là ông ta mua đứt luôn cả quán, biến nó thành nơi chỉ dành cho một số ít người có đủ tiền trả phí thành viên,” Văn Tuyết vừa nói vừa đưa cho Hoài Hạ một tách cà phê đã gọi sẵn. “Phí thành viên bao nhiêu tớ cũng không biết, thẻ này là của bạn trai cũ cũ cũ… của tớ tặng”.
Hoài Hạ chỉ biết lắc đầu cười. Cô bạn này của cô, cái gì cũng tốt, chỉ có điều số lượng bạn trai cũ nhiều đến mức chính cô ấy cũng không nhớ hết.
“Lần này cậu đột nhiên tìm tớ, lại còn hẹn ở một nơi đắt đỏ thế này. Có phải lại có dị năng giả Huyết tộc gây án rồi không?” Văn Tuyết nhấp một ngụm cà phê, hỏi thẳng.
Hoài Hạ gật đầu, cô không bất ngờ khi bạn mình đoán ra. Dù sao thì thân phận của cô cũng không phải là bí mật với Văn Tuyết. Cô lấy điện thoại, mở hình ảnh thi thể của các nạn nhân ra.
“Cậu xem đi. Ba người, chết trong cùng một đêm. Toàn bộ máu trong cơ thể đều bị hút cạn, trên cổ có hai dấu răng nhỏ”.
Văn Tuyết chăm chú xem ảnh, đôi mày lá liễu của cô khẽ nhíu lại. “Hút cạn? Cậu chắc chắn là toàn bộ máu đều bị hút cạn không một giọt?”
“Pháp y đã xác nhận như vậy,” Hoài Hạ đáp.
Văn Tuyết lập tức lắc đầu. “Không thể nào. Tuyệt đối không phải là ma cà rồng làm”.
“Tại sao?”
“Hạ Hạ à, để tớ nói cho cậu một bí mật của giới Huyết tộc nhé,” Văn Tuyết ghé sát lại, giọng đầy vẻ thần bí. “Máu người chỉ ngon ở vài ngụm đầu tiên thôi. Khi một người mất máu quá nhiều, cơ thể họ sẽ khởi động cơ chế tự vệ, khiến cho máu trở nên đắng ngắt, còn khó uống hơn cả thuốc bắc nữa. Không có một ma cà rồng nào lại có hứng thú đi hút cạn một ‘bịch máu’ vừa đắng vừa chát như vậy cả”.
Đây là một thông tin mà Hoài Hạ chưa từng nghe thấy. “Có thể nào là vì hắn bị thương nặng, cần một lượng máu lớn để hồi phục, nên dù khó uống cũng phải cố không?”
“Cũng không phải là không có khả năng, nhưng rất thấp,” Văn Tuyết phân tích. “Cậu nghĩ xem, cả một thành phố đầy rẫy những ‘nguồn máu’ tươi ngon, tại sao phải cố chấp với một nguồn vừa khó uống vừa mất công? Nếu là tớ, tớ thà đi tìm vài ba người khác, mỗi người ‘uống’ một ngụm còn hơn”.
Những lời nói có phần kinh dị này lại hoàn toàn hợp lý. Hoài Hạ ghi nhớ lại những thông tin này. “Vậy nếu một ma cà rồng thật sự bị thương nặng đến mức cần hút máu của ba người trong một đêm, họ sẽ có những biểu hiện gì?”
Văn Tuyết suy nghĩ một lúc. “Nếu thiếu máu đến mức đó, cơ thể sẽ bị lão hóa nhanh chóng, da dẻ khô nứt, trên người có mùi máu tanh nồng nặc không thể che giấu. Tính tình cũng sẽ trở nên vô cùng cáu kỉnh và hung bạo. Nhưng sau khi đã hút đủ máu, chắc chắn hắn sẽ tìm một nơi an toàn để ẩn náu và hồi phục, rất khó để tìm ra”.
Hoài Hạ gửi những thông tin này cho A Chú, bảo cậu dựa vào đó để thu hẹp phạm vi điều tra. Nếu hung thủ không phải ma cà rồng, vậy thì là ai? Kẻ nào lại có hành vi bắt chước ma cà rồng một cách tàn độc như vậy?
Đang lúc cô chìm trong suy nghĩ, Văn Tuyết bỗng “Ối” lên một tiếng, mắt cô sáng rực lên, nhìn về phía tầng một. “Hạ Hạ, mau nhìn kìa, cực phẩm!”
Hoài Hạ khó hiểu quay đầu nhìn xuống.
Tầng một vừa có hai vị khách bước vào. Một người mặc vest lịch lãm, trông có vẻ là một doanh nhân thành đạt. Người còn lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, dáng người cao gầy, toát ra một vẻ thư sinh, nho nhã. Đúng lúc đó, người mặc áo sơ mi như cảm nhận được điều gì, bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía tầng hai.
Bốn mắt giao nhau.
Vân Dật!
Anh cũng sững sờ khi nhìn thấy Hoài Hạ. Nhưng ngay sau đó, trên gương mặt anh nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt đen như sáng bừng lên, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn về phía cô.
Trái tim Hoài Hạ lại một lần nữa đập lệch một nhịp. Sao anh lại ở đây?
“Ồ, xem ra là hoa đã có chủ rồi à?” Văn Tuyết nhìn thấy cảnh này, lập tức hiểu ra, cô trêu chọc bạn mình.
Ngay sau đó, Vân Dật và người đàn ông đi cùng đã bước lên tầng hai. Người đó không ai khác chính là Tần Úy Nhiên. Anh ta vừa nhìn thấy Văn Tuyết, hai mắt đã sáng như đèn pha, vội vàng bước tới chào hỏi, hoàn toàn bỏ quên cả Hoài Hạ lẫn cậu bạn thân của mình.
Vân Dật thì chỉ đi thẳng về phía Hoài Hạ, anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô. “Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp cô ở đây”.
Bốn người nhanh chóng nhập thành một bàn. Tần Úy Nhiên thì không ngừng dùng những lời lẽ hoa mỹ để bắt chuyện với Văn Tuyết. Còn Vân Dật và Hoài Hạ thì ngồi bên cạnh, không khí vừa có chút ngượng ngùng lại vừa ấm áp.
Tần Úy Nhiên để khuấy động bầu không khí, đã chủ động nhắc đến vụ án mạng đang xôn xao trên mạng buổi sáng. “Hai cô gái xinh đẹp thế này, buổi tối ra đường phải cẩn thận nhé. Nghe nói thành phố H mới xuất hiện ma cà rồng đấy”.
Văn Tuyết nghe vậy, chỉ mỉm cười không nói.
Hoài Hạ cũng chỉ cười trừ. Đúng lúc này, Vân Dật, người nãy giờ chỉ im lặng lắng nghe, bỗng lên tiếng, giọng anh trầm tĩnh như một nhà phân tích tâm lý tội phạm.
“Giết người có nhiều cách, tại sao phải dùng một phương pháp phức tạp và ghê rợn như vậy? Hơn nữa lại là ba nạn nhân với các đặc điểm hoàn toàn khác nhau: một ông lão, một người đàn ông trung niên, và một cô gái trẻ. Nghe không giống như một vụ giết người vì thù hằn hay cướp của, mà giống một loại nghi lễ nào đó hơn.”
“Nghi lễ?”
Hai từ này như một luồng điện xẹt qua tâm trí Hoài Hạ. Đúng vậy! Nghi lễ!
Những hành vi phi logic của hung thủ, những nạn nhân không hề liên quan đến nhau… tất cả đều hợp lý nếu đây là một nghi lễ hiến tế. Kẻ có khả năng thực hiện những nghi lễ tà ác như vậy, chỉ có thể là Vu Yêu!
Hướng điều tra của cô đã sai ngay từ đầu.
“Tôi… tôi có chút việc gấp, tôi phải đi trước đây!” Hoài Hạ như bừng tỉnh khỏi một giấc mơ, cô vội vàng đứng dậy, không kịp giải thích nhiều mà đã vội vã rời đi.
Vân Dật nhìn theo bóng lưng vội vã của cô, khóe môi anh khẽ nhếch lên một nụ cười gần như không thể nhận ra. Mọi thứ, vẫn đang đi đúng theo kịch bản của anh.