Chương 6 : Vết Nứt Của Lòng Tin
Khi cánh cổng gỗ đóng lại, trả lại sự yên tĩnh vốn có cho khoảng sân nhỏ, Âu Dương thị và Trương thị mới như bừng tỉnh từ một cơn mơ. Cả hai nhìn nhau, trong mắt đều là sự kinh ngạc chưa tan hết, rồi lại cùng lúc quay sang nhìn Âu Dương Giao Giao, người đang bình tĩnh phủi đi lớp bụi không tồn tại trên tay áo.
“Giao Giao,” Âu Dương thị cất tiếng trước, giọng bà có chút run rẩy, “Con… làm sao con biết chuyện của Trương Hạo?”
Trương thị cũng lo lắng nhìn nàng: “Đúng vậy đó Giao Giao, còn cả người đàn ông kia nữa… Anh ta là ai vậy? Sao lại ở nhờ nhà chúng ta?”
Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của mẹ và chị dâu, Giao Giao đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. Nàng mỉm cười, một nụ cười có chút mệt mỏi nhưng lại vô cùng trấn an. “Mẹ, chị dâu, hai người đừng lo. Chuyện của Trương Hạo là con tình cờ nghe được lúc đi bán linh chi ở trấn. Mấy người hay đi sòng bạc tụ tập ở quán trà, nói chuyện không kiêng dè gì cả.”
Nàng biết lời giải thích này có phần gượng ép, nhưng đây là cách duy nhất. Nàng không thể nói rằng mình đã sống lại một đời, rằng mình biết trước tương lai.
“Còn vị công tử kia,” nàng tiếp tục, “anh ta tên Thẩm Mục Chi. Con gặp anh ta bị người ta đánh gần chết ở chợ, thấy đáng thương nên đã cứu giúp. Anh ta nói không còn nơi nào để đi, nên con tạm thời để anh ta ở lại miếu hoang, mỗi ngày mang chút đồ ăn qua. Anh ta cũng giúp con trông coi đám linh chi. Con thấy anh ta tuy lạnh lùng nhưng không phải người xấu.”
Âu Dương thị nhìn sâu vào mắt con gái. Bà là người thông tuệ, từng trải, sao có thể không nhận ra sự thay đổi của Giao Giao sau trận bạo bệnh? Con gái bà trở nên chín chắn, sắc sảo và đầy toan tính một cách đáng kinh ngạc. Những lời giải thích kia, nghe qua thì hợp lý, nhưng bà cảm thấy có điều gì đó không đúng. Tuy nhiên, thấy con gái không muốn nói thêm, bà cũng không gặng hỏi nữa, chỉ thở dài.
“Thôi được rồi. Chuyện đã qua rồi thì thôi. Chỉ là… con sau này đừng hành động một mình như vậy nữa, mẹ rất lo lắng.”
Trương thị cũng nói thêm: “Đúng vậy đó Giao Giao, nhất là vị Thẩm công tử kia, trông anh ta không giống người bình thường, em nên cẩn thận một chút.”
Giao Giao ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng lại có kế hoạch của riêng mình. Sự xuất hiện của Thẩm Mục Chi là một biến số, nhưng cũng là một con át chủ bài. Hắn có thể là mối nguy hiểm, nhưng cũng có thể là một tấm lá chắn vững chắc.
Mấy ngày sau, cuộc sống trong nhà lại trở về bình lặng. Số tiền bán linh chi giúp kinh tế gia đình khá giả hơn hẳn. Giao Giao dùng tiền mua thêm vài con gà, một con heo nhỏ, còn mua cho mẹ và chị dâu mấy thước vải tốt để may quần áo mới. Nụ cười trên môi họ ngày một nhiều hơn, đó là điều khiến Giao Giao cảm thấy hạnh phúc nhất.
Thế nhưng, sự yên bình đó không kéo dài được bao lâu.
Một buổi trưa, khi cả nhà đang quây quần ăn cơm, một người hàng xóm hớt hải chạy vào, thở không ra hơi: “Âu Dương phu nhân, không hay rồi! Bà nội kế của nhà cô… Đường thị, đang hùng hổ đi về phía này!”
Cả Âu Dương thị và Trương thị đều biến sắc. Riêng Giao Giao, chiếc đũa trong tay nàng khựng lại, ánh mắt lạnh đi vài phần.
Kẻ đáng ghét nhất trong ký ức kiếp trước của nàng, cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Đường thị, người đàn bà tham lam, ích kỷ và độc ác. Chính bà ta kiếp trước đã vì vài chục lạng bạc mà ép gả nàng cho con trai một tên nhà giàu ngốc nghếch ở làng bên, khiến nàng suýt nữa rơi vào bi kịch. Cũng chính bà ta, sau khi nhà nàng sa cơ, đã hùa theo người ngoài chà đạp, phỉ báng thanh danh của gia đình nàng.
“Bà ta đến đây làm gì?” Âu Dương thị lo lắng hỏi.
“Còn làm gì nữa,” Giao Giao lạnh lùng nói, “nghe tin nhà ta có tiền, đến để đòi chia phần chứ sao.”
Nàng đứng dậy, trấn an mẹ và chị dâu: “Mẹ, chị dâu, hai người cứ ở trong nhà, đừng ra ngoài. Chuyện này cứ để con giải quyết.”
“Nhưng Giao Giao, đó dù sao cũng là trưởng bối…”
“Trưởng bối?” Giao Giao cười khẩy. “Một người trưởng bối đã nhẫn tâm đuổi con trai mình ra khỏi nhà, không cho một đồng xu dính túi, thì có tư cách gì mà nhận con cháu?”
Đúng lúc này, tiếng chửi bới a dua của Đường thị đã vang lên ngoài cổng. “Cái nhà không có phúc này! Có tiền mà không biết hiếu kính cha mẹ chồng, để bà già này phải lặn lội đến tận nơi. Mở cổng ra cho ta!”
Giao Giao đi ra mở cổng, đối mặt với người đàn bà đang chống nạnh, mặt mày cau có. “Bà đến đây làm gì?”
“A, con ranh con này!” Đường thị thấy nàng, liền chỉ thẳng vào mặt. “Mày còn dám hỏi à? Cha mày đâu, gọi nó ra đây cho tao! Thằng bất hiếu, phát tài rồi mà quên cả mẹ già này!”
“Cha ta không có ở nhà.” Giao Giao khoanh tay, thản nhiên đáp. “Còn nữa, đây là Âu Dương gia, không phải Tạ gia. Cha ta đã ở rể, không còn là người của Tạ gia nữa. Bà tìm nhầm chỗ rồi.”
“Mày…” Đường thị tức đến run người. “Dù nó ở rể thì nó vẫn là con tao! Tiền nó kiếm được cũng phải có phần của tao!”
Bà ta nói xong liền định xông vào nhà. Nhưng Giao Giao đã nhanh hơn một bước, chắn ngay trước cửa. “Bà muốn tiền? Được thôi. Nhưng trước hết, bà phải trả lại những gì đã nợ cha ta suốt bao năm qua đã.”
Cuộc đối đầu căng thẳng giữa hai bà cháu thu hút sự chú ý của hàng xóm xung quanh. Giao Giao không hề sợ hãi, nàng kể lại rành rọt từng chuyện ngày xưa Đường thị đã đối xử tệ bạc với cha nàng như thế nào, khiến cho những người xung quanh cũng phải lắc đầu xì xào. Đường thị đuối lý, nhưng vẫn ngoan cố chửi bới, cuối cùng bị Giao Giao dọa sẽ báo quan mới chịu hậm hực bỏ về.
Giải quyết xong một mối họa, Giao Giao cảm thấy hơi mệt. Đối phó với những kẻ vô lại này thật sự làm hao tổn tinh thần. Nàng cầm theo cơm và rượu, đi về phía miếu hoang. Ít nhất ở đó, nàng còn có một “đồng minh” im lặng.
Nhưng khi đến nơi, nàng lại cảm thấy có gì đó không ổn. Cánh cửa miếu khép hờ, bên trong không một tiếng động. Bình thường giờ này, Thẩm Mục Chi sẽ ngồi lau kiếm, hoặc luyện võ.
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Thẩm Mục Chi đang nằm trên chiếc giường gỗ tạm bợ, quay lưng về phía cửa. Hơi thở của hắn có chút nặng nề và dồn dập.
“Thẩm Mục Chi?” Nàng gọi khẽ.
Hắn không trả lời.
Giao Giao bước lại gần, đặt hộp cơm xuống. “Ngươi sao vậy? Bị thương à?”
Hắn vẫn im lặng. Giao Giao nhíu mày, đưa tay đặt lên vai hắn. Bàn tay vừa chạm vào, nàng đã cảm nhận được một luồng nhiệt nóng rực. Hắn đang sốt cao. Nàng lật người hắn lại, khuôn mặt tuấn tú của hắn lúc này trắng bệch, đôi môi khô nứt, trán đẫm mồ hôi. Hắn đã bất tỉnh.
Giao Giao vội vàng bắt mạch cho hắn. Mạch tượng hỗn loạn, lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc yếu. Đây không phải là bệnh thông thường. Nàng vén tay áo hắn lên, trên cánh tay hắn có một vết thương cũ, đã khép miệng nhưng xung quanh lại sưng tấy và thâm tím một cách kỳ lạ.
Nàng chợt nhớ ra. Kiếp trước, sau khi Thẩm Mục Chi về nhà nàng một thời gian, hắn cũng từng phát bệnh như thế này. Khi đó, nàng chỉ nghĩ là hắn bị cảm mạo phong hàn, không để ý nhiều. Bây giờ nghĩ lại, đây rõ ràng là triệu chứng của trúng độc! Một loại độc mãn tính, định kỳ phát tác.
Vậy ra, hắn không chỉ bị truy sát, mà còn bị hạ độc. Một người mang trong mình bí mật và nguy hiểm như vậy, tại sao lại phải chịu đựng một mình?
Giao Giao nhìn khuôn mặt đau đớn của hắn, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc phức tạp. Nàng không muốn dính líu đến hắn, nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu. Ít nhất, hắn cũng là đối tác của nàng.
Nàng chạy ra ngoài hái một ít thảo dược hạ sốt, rồi quay lại sắc thuốc cho hắn. Khi Thẩm Mục Chi tỉnh lại, trời đã tối. Hắn mở mắt, nhìn thấy Giao Giao đang ngồi bên cạnh, tay cầm một bát thuốc nóng hổi.
“Ngươi tỉnh rồi à? Uống thuốc đi.”
Hắn không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng. Ánh mắt hắn sâu thẳm, mang theo một vẻ phức tạp mà nàng không hiểu được. Cuối cùng, hắn cũng ngồi dậy, nhận lấy bát thuốc, uống một hơi cạn sạch.
“Là độc.” Nàng nói thẳng. “Ngươi bị trúng độc, đúng không?”
Thân thể hắn khẽ run lên, nhưng hắn không phủ nhận. Hắn chỉ hỏi: “Sao ngươi biết?”
“Ta là đại phu.” Nàng nói. Kiếp này, nàng sẽ không giấu giếm y thuật của mình nữa.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt có chút kinh ngạc, nhưng rồi lại trở về vẻ lạnh lùng cố hữu. “Chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm.”
“Ta không quan tâm chuyện của ngươi, ta chỉ quan tâm đến đối tác của ta.” Giao Giao đáp. “Ngươi chết rồi, ai giúp ta trông coi linh chi? Ai bảo vệ ta khi cần?”
Thẩm Mục Chi im lặng. Hồi lâu sau, hắn mới khàn khàn cất tiếng: “Đây là độc ‘Thất Nhật Đoạn Hồn’. Cứ bảy ngày lại phát tác một lần, đau đớn như ngàn vạn con kiến cắn xé tâm can. Không có thuốc giải.”
“Tại sao?”
“Kẻ thù của ta hạ độc.” Hắn nói, giọng điệu bình thản đến đáng sợ. “Bọn chúng muốn ta sống không bằng chết.”
Giao Giao nhìn hắn, lần đầu tiên, nàng cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc. Nàng cũng đã từng sống không bằng chết. Nàng biết cảm giác đó.
“Ta sẽ giúp ngươi.” Nàng nói, giọng điệu kiên định. “Ta sẽ tìm cách giải độc cho ngươi.”
Thẩm Mục Chi ngước mắt nhìn nàng, trong đôi mắt lạnh như băng của hắn, lần đầu tiên Giao Giao nhìn thấy một tia sáng, một tia sáng của sự ngạc nhiên và… ấm áp.