Chương 8 : Vết Nứt Trên Thánh Tượng
Sự tĩnh lặng tại chùa Đại Giác chỉ là vẻ bề ngoài. Bên dưới vẻ thanh tịnh của khói hương và tiếng kinh cầu là những con sóng ngầm đang cuộn trào, chờ đợi thời cơ để nhấn chìm con mồi đã được định sẵn. Chử Vệ Liên cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Mỗi ngày, nàng đều thấy những thái giám thân cận của Thái hậu lảng vảng quanh chính điện, ánh mắt của họ như những con diều hâu đang rình rập. Cái bẫy đã được giăng ra, và chỉ chờ một cơn gió nhẹ để sập xuống.
Cơn gió đó đã đến vào ngày thứ năm của pháp đàn cầu phúc.
Sáng hôm đó, sau khi tụng kinh xong, trụ trì chùa Đại Giác, một lão hòa thượng vốn luôn giữ vẻ mặt từ bi, bỗng hớt hải chạy đến Càn Ninh Cung, mặt cắt không còn một giọt máu.
“Bẩm Thái hậu nương nương, đã xảy ra chuyện lớn!”
“Chuyện gì mà hoảng hốt vậy?” Thái hậu thong thả đặt chén trà xuống, nhưng trong đáy mắt đã ánh lên một tia sáng lạnh lẽo.
“Bẩm… bẩm… pho tượng Phật ngọc mà người cúng dường… đã bị ô uế!” Lão trụ trì run rẩy nói. “Phần vạt áo của tượng Phật… đã bị sứt một miếng nhỏ!”
“Cái gì?” Thái hậu đập mạnh tay xuống bàn, chén trà văng đi, đổ lênh láng. “To gan! Kẻ nào dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy? Pho tượng đó là do ai canh giữ?”
“Dạ… dạ là do Tam hoàng tử ạ.”
“Người đâu!” Thái hậu quát lớn, “Lập tức bắt Tam hoàng tử đến đây cho ai gia! Ai gia phải xem xem, hắn còn muốn diễn trò đến bao giờ!”
Tin tức pho tượng Phật ngọc bị hư hại lan đi như một trận gió, cả hoàng cung chấn động. Tội danh này còn nặng hơn cả ám sát hoàng tử. Đó là sự bất kính với thần linh, là điềm gở cho cả quốc gia. Mọi tội lỗi, không cần điều tra, đã lập tức được đổ lên đầu Hạ Hầu Úy.
Chử Vệ Liên đang ở trong phòng chép kinh thì nghe tin. Bút lông trong tay nàng run lên, một giọt mực đen loang ra trên trang giấy trắng. Nàng biết, vở kịch của Thái hậu đã bắt đầu. Nàng vội vàng chạy đến chính điện.
Khi nàng đến nơi, chính điện đã bị bao vây bởi cấm vệ quân. Hạ Hầu Úy đang quỳ giữa đại điện, gương mặt bình thản, không một chút sợ hãi. Bên cạnh hắn là pho tượng Phật ngọc, quả nhiên, vạt áo bên trái có một vết sứt nhỏ, tuy không lớn nhưng lại vô cùng chói mắt trên nền ngọc trắng không tì vết.
“Tam hoàng tử, ngươi còn gì để nói không?” Một vị đại thần thuộc phe Thái hậu lớn tiếng chất vấn. “Ngươi được giao nhiệm vụ canh giữ thánh vật, lại để xảy ra chuyện này. Đây là tội bất kính, đáng muôn chết!”
Hạ Hầu Úy không trả lời, chỉ im lặng quỳ đó.
“Bẩm Thái hậu,” lão trụ trì run rẩy chỉ vào hắn, “lão tăng tận mắt thấy, sáng nay khi lão tăng vào chính điện dâng hương, chỉ có một mình Tam hoàng tử ở đây. Ngài ấy còn đang cầm một mảnh ngọc nhỏ trên tay, thấy lão tăng vào thì vội vàng giấu đi!”
“Còn tìm thấy cái này trong phòng của hắn!” Một tên thái giám trình lên một miếng ngọc vỡ, vừa khít với vết sứt trên pho tượng.
Mọi bằng chứng đều đã quá rõ ràng. Một cái bẫy hoàn hảo, không một kẽ hở.
Chử Vệ Liên đứng trong đám đông, trái tim đập thình thịch. Nàng nhìn Hạ Hầu Úy, kẻ đang bị dồn vào chân tường, trong lòng là một mớ cảm xúc hỗn độn. Nàng nên vui mừng, vì kẻ thù của nàng sắp bị tiêu diệt. Nhưng tại sao, nàng lại cảm thấy một sự khó chịu, một sự bất nhẫn không tên? Đây không phải là một cuộc đấu trí công bằng, đây là một màn hãm hại trắng trợn. Nàng ghét hắn, nhưng nàng cũng ghét cảm giác bị biến thành một con rối trong tay người khác.
Giúp hắn, đồng nghĩa với việc chống lại Thái hậu, chống lại cả gia tộc. Im lặng, đồng nghĩa với việc để hắn chết, nhưng nàng sẽ vĩnh viễn bị dày vò bởi sự nghi ngờ và cảm giác tội lỗi.
Ngay lúc nàng còn đang giằng xé, một giọng nói chính trực vang lên.
“Khoan đã!”
Hạ Hầu Tấn bước vào, theo sau là vài thị vệ. Hắn vừa kết thúc buổi luyện võ thì nghe tin, lập tức chạy đến.
“Tham kiến Thái hoàng tổ mẫu, tham kiến các vị đại nhân.” Hắn hành lễ, rồi nhìn thẳng vào lão trụ trì. “Trụ trì, ngài nói ngài tận mắt thấy Tam đệ cầm mảnh ngọc vỡ. Vậy ngài có thấy chính tay nó làm sứt pho tượng không?”
Lão trụ trì sững sờ, ấp úng: “Cái… cái này… lão tăng không thấy. Nhưng…”
“Không thấy, tức là không có bằng chứng trực tiếp.” Hạ Hầu Tấn ngắt lời, rồi quay sang vị đại thần. “Lý đại nhân, ngài nói tìm thấy mảnh ngọc trong phòng Tam đệ. Vậy ai là người tìm thấy? Có nhân chứng không? Hay chỉ có người của ngài tìm thấy?”
Vị đại thần cứng họng, không trả lời được.
Hạ Hầu Tấn bước đến trước mặt Thái hậu, cúi đầu nói: “Thái hoàng tổ mẫu, chuyện này có quá nhiều điểm đáng ngờ. Tam đệ dù có hồ đồ đến đâu, cũng không thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Hơn nữa, tội danh này quá lớn, ảnh hưởng đến cả quốc thể. Cầu xin người cho điều tra lại một cách công bằng, để tránh xử oan người vô tội.”
Sự can thiệp của Hạ Hầu Tấn đã khiến cả đại điện xôn xao. Hắn đang công khai chống lại ý của Thái hậu. Thái hậu nhìn đứa cháu trai mà bà yêu quý nhất, ánh mắt lóe lên sự tức giận, nhưng lại nhanh chóng bị che giấu.
“Tấn nhi nói cũng có lý,” bà chậm rãi nói. “Vậy thì cứ tạm giam Tam hoàng tử lại, giao cho Đại Lý Tự điều tra rõ ràng.”
Một sự nhượng bộ miễn cưỡng, nhưng ít nhất, Hạ Hầu Úy cũng tạm thời giữ được mạng sống.
Chử Vệ Liên thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng biết, đây chỉ là một sự trì hoãn. Thái hậu sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nàng nhìn Hạ Hầu Tấn, trong lòng dấy lên một cảm xúc phức tạp. Nàng biết hắn làm vậy không phải vì Hạ Hầu Úy, mà vì sự chính trực của bản thân. Nhưng hành động của hắn đã vô tình giúp nàng đưa ra một quyết định.
Đêm đó, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Chử Vệ Liên lặng lẽ rời khỏi phòng. Nàng mặc một bộ y phục màu đen đơn giản, men theo những lối đi vắng vẻ trong chùa. Nàng không biết mình đang đi đâu, chỉ biết rằng mình phải tìm hắn.
Nàng đi đến một khu vườn hoang phía sau chùa, nơi có một ngôi tháp cổ đã bị bỏ hoang từ lâu. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua những cành cây khẳng khiu, tạo ra những cái bóng kỳ dị.
“Ta biết tiểu thư sẽ đến.”
Một giọng nói vang lên từ trong bóng tối của ngôi tháp. Hạ Hầu Úy bước ra, gương mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
“Ngươi… làm sao thoát ra được?” Nàng kinh ngạc. Hắn đang bị giam trong thiên lao của chùa.
“Tiểu thư nghĩ rằng mấy cái song sắt đó có thể giữ được ta sao?” Hắn cười nhẹ. “Ta chỉ muốn biết, tiểu thư đến đây làm gì? Để xác nhận xem ta đã chết hay chưa? Hay là… để cứu ta?”
Nàng im lặng. Nàng không biết trả lời thế nào.
Hắn bước tới gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại vài bước chân. “Chử Vệ Liên, ta biết cái bẫy này là do Thái hậu giăng ra. Ta cũng biết, ngươi là một phần trong kế hoạch của bà ta.”
“Nhưng ta cũng biết,” hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, “ngươi đã dao động. Món quà của ta, có vẻ đã có tác dụng.”
Nàng lùi lại một bước, trái tim đập loạn. Hắn biết quá nhiều. Hắn như một con quỷ, có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của nàng.
“Ngươi muốn gì?” Nàng hỏi, giọng nói có chút run rẩy.
“Ta không muốn gì cả. Ta chỉ muốn cho ngươi một sự lựa chọn.” Hắn nói, giọng điệu đầy mê hoặc. “Ngươi có thể tiếp tục làm một quân cờ ngoan ngoãn trong tay Thái hậu, chờ đợi ta bị xử tử, rồi an phận gả cho Hạ Hầu Tấn, sống một cuộc đời vinh hoa phú quý nhưng luôn bị người khác điều khiển. Hoặc…”
Hắn dừng lại, khóe môi khẽ nhếch lên. “Hoặc, ngươi có thể hợp tác với ta. Ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi sự khống chế của Thái hậu, giúp ngươi trở thành người làm chủ ván cờ này. Đổi lại, ngươi chỉ cần giúp ta một việc.”
“Việc gì?”
“Giúp ta lấy lại những thứ vốn thuộc về ta.” Trong đôi mắt hắn, lóe lên một ngọn lửa tham vọng và hận thù cháy bỏng.
Chử Vệ Liên sững sờ. Hắn đang mời nàng tham gia vào một cuộc tạo phản. Một lời đề nghị điên rồ, nhưng lại vô cùng hấp dẫn.
Nàng nhìn hắn, kẻ thù không đội trời chung của mình, cơn ác mộng đã ám ảnh nàng suốt bao năm. Nhưng giờ đây, trong bóng tối của ngôi tháp cổ, hắn lại chìa cho nàng một con đường khác, một con đường đầy rẫy hiểm nguy nhưng cũng hứa hẹn một sự tự do mà nàng chưa bao giờ dám mơ tới.
Nàng phải lựa chọn. Giữa an toàn và mạo hiểm, giữa quá khứ và tương lai, giữa hận thù và… một khả năng khác.