Chương 10 : Vết Sẹo Cũ

Những ngày tiếp theo, đối với Dung Diên mà nói, là một chuỗi ngày dằn vặt. Lời giao ước với Tống Tuân đêm đó như một sợi dây vô hình, một mặt trói buộc nàng vào một nhiệm vụ đầy sợ hãi, mặt khác lại là tia hy vọng duy nhất mà nàng có thể bám víu. Ban ngày, nàng vẫn là Ngũ công chúa an phận ở Bích Tiêu cung, thỉnh thoảng đến Dao Hoa cung thăm hoàng tỷ, cố gắng tỏ ra không có gì khác thường. Nhưng mỗi khi đêm xuống, khi cả hoàng cung chìm vào tĩnh mịch, nỗi lo âu lại bao trùm lấy nàng.

Nàng phải đi. Nàng đã hứa rồi.

Đêm đầu tiên sau lời giao ước, Dung Diên chờ cho Tụ Vân ngủ say, lén lút mang theo thuốc và băng gạc sạch, một mình đi đến Dịch U đình. Gió đêm se lạnh luồn qua lớp áo mỏng, khiến sống lưng nàng lành lạnh, nhưng không lạnh bằng sự căng thẳng trong lòng.

Nàng đẩy nhẹ cánh cửa phòng Tống Tuân. Hắn vẫn nằm đó, nhưng không ngủ. Dưới ánh nến yếu ớt, hắn quay đầu lại, đôi mắt đen thẳm trong bóng tối lặng lẽ nhìn nàng, không một chút ngạc nhiên, như thể đã biết chắc nàng sẽ đến.

“Công chúa thật đúng hẹn,” hắn nói, giọng điệu bình thản không nghe ra cảm xúc.

Dung Diên không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Nàng im lặng đặt hộp thuốc xuống, đi lấy nước ấm và khăn sạch, bắt đầu công việc của mình. Nàng cẩn thận cởi bỏ lớp băng gạc cũ đã thấm máu, để lộ ra những vết thương vẫn còn sưng tấy. So với đêm qua, trông chúng còn đáng sợ hơn.

Nàng bắt đầu lau rửa vết thương cho hắn. Hắn không nói một lời, chỉ im lặng chịu đựng, tấm lưng gầy nhưng rắn chắc khẽ run lên mỗi khi chiếc khăn ấm chạm vào miệng vết thương. Sự im lặng của hắn còn đáng sợ hơn cả những lời châm chọc. Nó khiến nàng cảm thấy áp lực nặng nề.

“Tay của công chúa, dùng để thêu hoa vẽ tranh, nay lại phải làm những việc này, không thấy bẩn sao?” Hắn đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.

Bàn tay đang cầm khăn của Dung Diên khựng lại. Nàng hít một hơi, lấy hết can đảm đáp lại: “Ngươi là vì ta mà bị thương. Chăm sóc cho ngươi là việc ta nên làm.”

Nàng nói rồi lại tiếp tục công việc, cố gắng không để sự run rẩy trong lòng ảnh hưởng đến động tác của mình. Tống Tuân không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quan sát nàng. Hắn thấy được sự vụng về trong từng động tác, thấy được sự sợ hãi ẩn sau vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng hắn cũng thấy được sự kiên định trong đôi mắt trong veo ấy. Lòng tốt này, thật đến mức khiến hắn phải hoài nghi.

Những đêm sau đó, mọi việc cứ lặp lại như một thông lệ bí mật. Cứ đến canh ba, Dung Diên lại lẻn ra khỏi Bích Tiêu cung, mang theo thuốc tốt nhất, lặng lẽ đến chăm sóc cho Tống Tuân. Dần dần, sự sợ hãi ban đầu của nàng vơi đi đôi chút, thay vào đó là một sự quen thuộc kỳ lạ. Nàng không còn chỉ thấy một Tống Tuân lạnh lùng, đầy thù hận, mà còn thấy một thiếu niên kiên cường, một mình chịu đựng nỗi đau thể xác và sự sỉ nhục cùng cực mà không hề hé răng than vãn nửa lời.

Một đêm nọ, khi đang trên đường đến Dịch U đình, nàng suýt bị một đội tuần tra ban đêm phát hiện. Nàng hoảng hốt nấp sau một hòn giả sơn, tim đập thình thịch, chờ cho họ đi khuất mới dám thở phào nhẹ nhõm. Khi đến được phòng của Tống Tuân, sắc mặt nàng vẫn còn trắng bệch.

Hắn đang ngồi dựa vào thành giường đọc sách, thấy dáng vẻ của nàng, liền nhíu mày: “Trông công chúa như vừa gặp ma.”

“Không… không có gì,” nàng lắp bắp, đặt hộp thuốc xuống rồi đi chuẩn bị đồ.

“Nếu bị phát hiện,” Tống Tuân thản nhiên lật một trang sách, “người gặp rắc rối không chỉ có ta.”

Dung Diên sững người. Đây là hắn đang cảnh cáo nàng, hay là… đang quan tâm đến sự an nguy của nàng? Nàng không dám chắc. Nàng chỉ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta biết rồi, lần sau ta sẽ cẩn thận hơn.”

Hôm đó, khi bôi thuốc cho hắn, nàng phát hiện vết thương của hắn đã bắt đầu khép miệng, không còn sưng tấy như trước. Nàng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có một niềm vui nho nhỏ. Nàng lấy từ trong tay áo ra một viên kẹo mạch nha được bọc giấy bóng cẩn thận.

“Cho ngươi này,” nàng chìa viên kẹo ra trước mặt hắn.

Tống Tuân ngước lên, nhìn viên kẹo nhỏ trên tay nàng, rồi lại nhìn nàng, ánh mắt khó hiểu.

Dung Diên thấy hắn không nhận, có chút ngượng ngùng: “Ta… ta thấy ngươi uống thuốc chắc là đắng lắm. Ăn chút đồ ngọt sẽ dễ chịu hơn.”

Đây là viên kẹo mà ban chiều hoàng tỷ cho nàng, nàng không nỡ ăn, đã giữ lại.

Tống Tuân nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy viên kẹo. Những ngón tay lạnh lẽo của hắn vô tình chạm vào lòng bàn tay ấm áp của nàng, khiến nàng khẽ rụt tay lại. Hắn không ăn ngay, chỉ im lặng cầm viên kẹo trong tay.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, đã hơn nửa tháng kể từ ngày giao ước. Vết thương trên lưng Tống Tuân đã gần như lành hẳn, chỉ còn lại những vết sẹo mờ. Những cuộc gặp gỡ bí mật hàng đêm của họ cũng sắp đến lúc phải kết thúc.

Đêm cuối cùng, sau khi bôi thuốc cho hắn xong, Dung Diên thu dọn đồ đạc, trong lòng có chút cảm giác mất mát khó tả. Nàng đứng dậy, định rời đi như mọi khi.

“Công chúa,” Tống Tuân đột nhiên gọi nàng lại.

Nàng quay đầu, thấy hắn đã mặc lại áo, đang đứng dậy khỏi giường. Dưới ánh nến, bóng hắn đổ dài trên vách tường, cao lớn và vững chãi.

“Vết thương đã lành, giao ước của chúng ta cũng đã kết thúc,” hắn chậm rãi nói, “Công chúa đã vất vả rồi.”

Đây là lần đầu tiên hắn nói với nàng một câu khách sáo như vậy. Dung Diên có chút không quen.

“Không… không có gì. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt.” Nàng nói rồi vội vàng quay đi, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

“Khoan đã,” hắn lại gọi.

Nàng dừng bước nhưng không quay đầu lại.

“Ta vẫn chưa hiểu,” giọng nói của hắn vang lên từ phía sau, trầm thấp và đầy từ tính, “Công chúa làm tất cả những việc này, rốt cuộc là vì điều gì?”

Đây là câu hỏi mà hắn đã giấu trong lòng suốt nửa tháng qua. Lòng tốt không chút tư lợi của nàng, sự kiên trì chăm sóc của nàng, tất cả đều là một ẩn số đối với hắn.

Dung Diên đứng im, lưng vẫn quay về phía hắn. Nàng biết, sớm muộn gì hắn cũng sẽ hỏi câu này. Nàng không thể nói ra sự thật. Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh.

“Ta đã nói rồi, ngươi là vì ta mà bị thương. Ta làm vậy, chỉ là để lòng mình được thanh thản mà thôi. Giờ vết thương của ngươi đã lành, ta và ngươi cũng không còn nợ nần gì nhau nữa.”

Nói rồi, nàng không đợi hắn trả lời, bước nhanh ra khỏi cửa, biến mất vào màn đêm.

Tống Tuân đứng một mình trong phòng, nhìn theo hướng nàng vừa rời đi. Hắn từ từ mở lòng bàn tay, bên trong là viên kẹo mạch nha mà nàng đã cho hắn hôm trước. Hắn đã không ăn nó, chỉ luôn giữ bên mình.

“Không còn nợ nần gì sao?” Hắn lẩm bẩm, rồi khẽ cười một tiếng.

Nụ cười đó, mang theo sự phức tạp mà chính hắn cũng không hiểu rõ. Hắn chỉ biết rằng, vị công chúa nhỏ bé, nhút nhát nhưng lại đầy mâu thuẫn kia, đã thành công để lại một dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng hắn. Canh bạc của Dung Diên, có lẽ, đã bắt đầu có hiệu quả.




LIÊN HỆ ADMIN