Chương 9 : Vết Sẹo & Lời Mời

Những ngày sau đó, Cẩm Nghi Cung trở thành một chiếc lồng son đúng nghĩa. Theo lệnh của hoàng đế, Dư Trường Sanh bị cấm túc hoàn toàn, không được phép bước ra khỏi cung nửa bước cho đến khi vết thương trên tay hoàn toàn bình phục. Nàng bị cô lập khỏi mọi tin tức bên ngoài, mỗi ngày chỉ có thể quanh quẩn trong khu vườn nhỏ, bầu bạn với những cuốn sách độc dược và nỗi phiền muộn ngày một lớn dần.

Nàng không lo lắng về vết thương. Điều khiến nàng bận tâm là những bí ẩn chồng chất. Âm mưu đằng sau ngày đại hôn hỗn loạn là gì? Con sói mắt đỏ đó rốt cuộc là ai, tại sao nó lại có hành động kỳ lạ như vậy? Tạ Tầm, người đã cứu nàng, có thật sự đáng tin? Và Tả Thừa An, kẻ có sinh mệnh tương liên với nàng, giờ này ra sao? Nàng đã bỏ hắn lại ngôi miếu hoang, liệu hắn có tự chăm sóc được bản thân? Hay hắn đã rời đi?

Nàng cố gắng xua hình ảnh gương mặt lạnh lùng của hắn ra khỏi đầu, nhưng không thể. Mối liên kết vô hình kia vẫn tồn tại, dù không còn cảm nhận được nỗi đau thể xác, nhưng nàng vẫn có một cảm giác mơ hồ rằng hắn vẫn còn sống.

“Công chúa, đã đến giờ thay băng rồi ạ.”

Ngâm Hạ bước vào với khay thuốc và băng gạc sạch, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi bị thương, đây là thông lệ mỗi ngày.

“Lại thay băng sao?” Trường Sanh có chút chán nản. Vết thương do móng vuốt sói cào tuy sâu nhưng không quá nghiêm trọng, nàng tự thấy nó đã khá hơn nhiều, nhưng Lâm thái y vẫn vô cùng cẩn trọng, bắt nàng phải thay băng mỗi ngày.

Nàng uể oải đưa cánh tay trái ra cho Ngâm Hạ. Ngâm Hạ cẩn thận dùng kéo cắt lớp băng gạc cũ, động tác vô cùng nhẹ nhàng. “Công chúa ráng chịu một chút, sắp xong rồi ạ.”

Trường Sanh không để tâm lắm, nàng lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng hít vào đầy kinh ngạc của Ngâm Hạ.

“Công chúa! Vết thương của người!”

“Sao thế?” Trường Sanh giật mình quay lại, lo lắng nhìn xuống cánh tay. Nàng sợ vết thương có biến chứng gì. Nhưng khi lớp băng gạc cuối cùng được gỡ ra, chính nàng cũng phải sững sờ.

Trên cánh tay trắng nõn của nàng, ba vết cào sâu hoắm của móng sói đã hoàn toàn biến mất. Không còn vết rách da thịt, không còn dấu hiệu mưng mủ, chỉ còn lại ba vệt sẹo màu hồng nhạt, mờ đến mức nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra.

“Chuyện… chuyện này là sao?” Ngâm Hạ lắp bắp, tay cầm băng gạc run rẩy. “Mới hôm kia… hôm kia thần thay băng vết thương vẫn còn hở miệng, sao hôm nay… đã hoàn toàn liền lại rồi?!”

Dư Trường Sanh cũng kinh ngạc không kém. Nàng đưa tay phải lên, khẽ chạm vào vết sẹo. Cảm giác trơn láng, không hề đau đớn. Tốc độ hồi phục này… hoàn toàn không phải là của người thường. Một vết thương như vậy, ít nhất cũng phải nửa tháng mới bắt đầu khép miệng, một tháng mới lành da, và phải mất rất lâu sau đó vết sẹo mới mờ đi. Vậy mà của nàng, chỉ trong vòng vài ngày, đã gần như không còn dấu vết.

Trong đầu nàng chợt lóe lên một suy nghĩ.

Tả Thừa An.

Nàng nhớ lại những lần hắn bị thương nặng vì cứu nàng. Vết đao trên lưng, vết đao xuyên vai, vết rắn cắn… những vết thương chí mạng như vậy, nhưng hắn hồi phục rất nhanh. Nàng nhớ lại cảm giác khi mối liên kết sinh mệnh được hình thành, một luồng sức mạnh kỳ lạ đã chảy vào cơ thể nàng.

“Thì ra là vậy…” Trường Sanh lẩm bẩm.

Nàng cảm nhận được nỗi đau của hắn, nhưng đồng thời, nàng cũng nhận được khả năng tự chữa lành phi thường của hắn. Mối liên kết này không chỉ là một lời nguyền trói buộc, mà còn là một sự trao đổi sức mạnh kỳ lạ.

“Công chúa, người đang nói gì vậy ạ? Chuyện này… thật đáng sợ.” Ngâm Hạ lo lắng nhìn nàng.

Sự kinh ngạc trên gương mặt Trường Sanh dần biến mất, thay vào đó là một nụ cười ranh mãnh. Nàng không những không sợ hãi, mà còn cảm thấy vô cùng phấn khích. Vận rủi đi kèm với may mắn. Nàng không chỉ nắm giữ sinh mệnh của Tả Thừa An, mà còn nắm giữ cả năng lực của hắn.

“Không có gì đáng sợ cả, Ngâm Hạ.” Nàng đứng dậy, xoay một vòng, tà váy lụa nhẹ nhàng tung bay. “Đây là một tin tốt. Một tin cực kỳ tốt!”

“Tin tốt?”

“Đúng vậy!” Trường Sanh nhìn xuống cánh tay đã lành lặn của mình. “Vết thương đã lành, phụ hoàng không còn lý do gì để cấm túc ta nữa! Ta có thể ra ngoài rồi!”

Nàng không thể bị nhốt trong chiếc lồng son này thêm một ngày nào nữa. Nàng phải ra ngoài, phải tiếp tục điều tra. Bí ẩn về cái chết của mẫu hậu, kẻ đứng sau giật dây, chủ nhân thật sự của Huyết Đồng… quá nhiều câu hỏi đang chờ nàng tìm lời giải đáp.

Đúng như dự đoán của Dư Trường Sanh, sau khi được Lâm thái y kiểm tra và xác nhận vết thương đã hoàn toàn bình phục một cách kỳ diệu, hoàng đế không còn lý do gì để giam lỏng nàng nữa. Lệnh cấm túc được dỡ bỏ.

Ngay buổi chiều hôm đó, khi Trường Sanh đang ngồi trong đình viện đọc sách, một cung nữ đã đến thông báo.

“Bẩm công chúa, Nhậm tướng quân cầu kiến.”

Nhậm Tri Tự? Hắn đến đây làm gì? Sau sự cố ngày đại hôn, nàng vẫn chưa gặp lại hắn. Trong lòng nàng, hắn vẫn là một dấu hỏi lớn. Hôn phu trên danh nghĩa, ân nhân giả mạo.

“Cho hắn vào đi.” Nàng khép sách lại, bình thản nói.

Một lát sau, một bóng người cao ráo, thanh tú trong bộ y phục màu trắng ngà bước vào. Nhậm Tri Tự quả thực có một dáng vẻ phi phàm. Hắn tựa như một cây trúc thẳng tắp giữa rừng, khí chất nho nhã như một văn nhân, nhưng đôi mắt và dáng đi lại toát lên sự cứng cỏi, kiên định của một vị tướng quân. Đặc biệt, bên hông hắn có đeo một chiếc chuông bạc nhỏ, hoa văn không quá cầu kỳ, nhưng khi đi lại lại không hề phát ra tiếng động, trông vô cùng đặc biệt.

“Thần, Nhậm Tri Tự, tham kiến công chúa.” Hắn chắp tay hành lễ, giọng nói ôn hòa như gió xuân.

“Nhậm tướng quân miễn lễ.” Trường Sanh khẽ gật đầu, chỉ tay về phía chiếc ghế đá đối diện. “Tướng quân mời ngồi.”

“Tạ công chúa.”

Hai người ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn đá, giữa những đóa hải đường đang khoe sắc. Không khí có chút ngượng ngùng.

“Mấy ngày nay, vì bận rộn việc quân, đến hôm nay thần mới có dịp vào cung thăm hỏi, mong công chúa lượng thứ.” Nhậm Tri Tự mở lời trước, đôi mắt trong veo của hắn nhìn nàng, đầy vẻ áy náy.

“Tướng quân quá lời rồi. Tướng quân bận việc quốc gia đại sự, Trường Sanh sao dám trách.” Nàng mỉm cười khách sáo.

“Nghe nói vết thương của công chúa đã không còn đáng ngại. Thần thật sự rất lo lắng.” Hắn tiếp tục thể hiện sự quan tâm.

“Đa tạ tướng quân đã quan tâm,” Trường Sanh cười nhẹ, giọng điệu có chút vui vẻ, “Vết thương của ta, đã hoàn toàn khỏi rồi.”

“Đã… hoàn toàn khỏi rồi sao?” Nhậm Tri Tự lộ rõ vẻ kinh ngạc. Hắn biết rõ vết thương đó không hề nhẹ. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà có thể hoàn toàn bình phục? Chuyện này thật khó tin.

“Tướng quân không tin sao?” Trường Sanh tinh nghịch nghiêng đầu, “Có thể hỏi Ngâm Hạ, chính tay muội ấy đã thay băng cho ta.”

Đứng bên cạnh, Ngâm Hạ vội vàng xác nhận: “Bẩm tướng quân, đúng là như vậy ạ. Vết thương của công chúa đã bình phục một cách thần kỳ. Đây có thể coi là đại nạn không chết, ắt có hậu phúc!”

“Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc…” Nhậm Tri Tự lẩm bẩm, đôi mắt hắn khẽ cụp xuống, che giấu một cảm xúc phức tạp nào đó.

“Tướng quân sao vậy?” Trường Sanh nhận ra sự khác thường của hắn, thăm dò hỏi.

“A… không có gì…” Nhậm Tri Tự vội ngẩng lên, mỉm cười che giấu. “Thần đang nghĩ… công chúa đại bệnh mới khỏi, chúng ta nên ăn mừng một chút.”

“Ăn mừng?” Trường Sanh bật cười. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nàng. Đây chính là cơ hội. Nàng nhìn hắn, đôi mắt sáng lên vẻ lanh lợi.

“Nghe có vẻ là một ý hay! Vừa hay hôm nay vết thương đã lành, thời tiết lại đẹp, ta cũng đang thấy trong người có chút buồn chán.” Nàng dừng lại, làm ra vẻ ngập ngừng, rồi nhìn hắn với ánh mắt đầy mong đợi. “Không biết… Nhậm tướng quân có rảnh rỗi… cùng ta ra ngoài cung dạo chơi một chuyến không?”

Lời mời này, vừa đường đột lại vừa hợp lý. Nàng là công chúa, vừa trải qua một trận kinh hoàng, muốn ra ngoài giải khuây là chuyện bình thường. Hắn là hôn phu của nàng, đi cùng nàng cũng là lẽ đương nhiên.

Nhậm Tri Tự nhìn vào đôi mắt trong veo đang chờ đợi của nàng, hắn khẽ sững lại một giây, rồi mỉm cười. Nụ cười của hắn dịu dàng như nắng tháng ba.

“Lời của công chúa, vạn sự đều có thể.”




LIÊN HỆ ADMIN