Chương 4 : Vỏ Bọc Hoàn Hảo
Việc lĩnh một số tiền khổng lồ không đơn giản như việc mua một mớ rau ngoài chợ. Lâm Du Du hiểu rõ điều này hơn ai hết. Sự chú ý của giới truyền thông và sự tò mò của công chúng có thể biến một người may mắn thành mục tiêu cho những kẻ lòng tham không đáy, nhất là khi ngày tận thế đang đến gần, bản chất con người sẽ ngày càng trở nên khó lường. Cô phải đảm bảo danh tính của mình là một bí mật tuyệt đối.
Cô dành ra hai ngày để chuẩn bị cho việc đi lĩnh thưởng. Mọi thứ phải được tính toán đến từng chi tiết. Cô không chỉ đội mũ, đeo khẩu trang. Cô mua một bộ tóc giả hoa râm rối bù, một cặp kính lão dày cộp, và vài bộ quần áo rộng thùng thình, cũ kỹ của nam giới. Cô còn mua một miếng độn silicon để làm thay đổi dáng người, khiến cô trông như một người phụ nữ trung niên thô kệch, lam lũ. Cô tập thay đổi dáng đi, làm cho lưng hơi gù xuống, bước chân nặng nề. Giọng nói cũng được luyện tập để trở nên khàn đặc và có phần ngọng nghịu.
Nhìn mình trong gương, cô gần như không thể nhận ra chính mình. Đây không còn là Lâm Du Du, cô nhân viên văn phòng trẻ trung, mà là một người phụ nữ khắc khổ đã bị cuộc đời vùi dập. Hoàn hảo.
Thay vì đến trung tâm xổ số của tỉnh Đắk Lắk, cô đặt vé xe khách đi đến tỉnh lân cận. Càng xa lạ càng tốt. Tại trung tâm trao giải, cô trình ra mười tờ vé số độc đắc. Cả văn phòng như nổ tung. Các nhân viên nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi, sau đó là sự ngưỡng mộ và cả một chút thương hại cho vẻ ngoài khắc khổ của cô.
Giới truyền thông nhanh chóng kéo đến như ngửi thấy mùi máu. Đúng như cô dự đoán, họ vây quanh cô, micro và máy ảnh chĩa thẳng vào mặt. Lâm Du Du, trong vỏ bọc của mình, bắt đầu kể câu chuyện đã được chuẩn bị sẵn.
Cô kể về một gia đình bất hạnh ở vùng quê nghèo, chồng bệnh tật nằm liệt giường, hai đứa con nheo nhóc, nợ nần chồng chất. Cô kể về những đêm thức trắng lo lắng, về những bữa ăn chỉ có rau cháo qua ngày. Giọng cô run rẩy, thỉnh thoảng lại nấc lên, nước mắt (nhờ một chút dầu gió) lăn dài trên gò má sần sùi. Cô nói rằng số tiền này là do ông bà phù hộ, là để cứu sống cả gia đình cô. Cô khẩn khoản xin giới truyền thông đừng tìm hiểu sâu về danh tính của mình, vì cô sợ những kẻ cho vay nặng lãi sẽ tìm đến làm phiền.
Câu chuyện bi thương của cô đã lấy được nước mắt của nhiều phóng viên và sự đồng cảm của công chúng. Họ gọi cô là “người phụ nữ may mắn có trái tim vàng” khi cô tuyên bố sẽ trích ra một phần nhỏ để làm từ thiện ngay tại buổi lễ. Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào câu chuyện cảm động, và không ai còn mảy may nghi ngờ hay cố gắng tìm hiểu về thân phận thực sự của người phụ nữ khắc khổ ấy nữa.
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, trừ đi các khoản thuế và tiền từ thiện, một con số khổng lồ được chuyển vào một tài khoản ngân hàng mới lập dưới một cái tên hoàn toàn xa lạ mà cô đã chuẩn bị giấy tờ từ trước. Lâm Du Du lặng lẽ rời đi, để lại sau lưng ánh đèn flash và sự tung hô của mọi người. Cô nhanh chóng tìm một nơi vắng vẻ, cởi bỏ lớp ngụy trang, trở lại là chính mình và lên chuyến xe trở về Buôn Ma Thuột. Nhiệm vụ đầu tiên, khó khăn nhất, đã hoàn thành một cách hoàn hảo.
Có tiền trong tay, việc tiếp theo là tìm một căn cứ địa. Cô cần một siêu thị nhỏ, hẻo lánh, có kho hàng lớn và quan trọng là đang trên bờ vực phá sản. Cô dành cả tuần lễ lái xe vòng quanh các khu vực ngoại ô, những con đường ít người qua lại, đóng vai một nhà đầu tư nhỏ đang tìm mặt bằng kinh doanh.
Cuối cùng, cô cũng tìm thấy nó. Một cửa hàng tạp hóa mang tên “Tạp hóa An Lành”, nằm trên một con đường đất nhỏ nối liền hai xã. Cửa hàng cũ kỹ, hàng hóa bám bụi, vắng tanh không một bóng khách. Phía sau là một nhà kho lợp tôn rộng gần gấp ba lần cửa hàng, tường gạch đã nhuốm màu thời gian. Chủ cửa hàng là một cặp vợ chồng già, sức khỏe đã yếu, muốn bán lại cửa hàng để về quê dưỡng già cùng con cháu.
“Cô gái, cháu thật sự muốn mua chỗ này sao?” Bà cụ nhìn Lâm Du Du với ánh mắt ái ngại. “Chỗ này buôn bán ế ẩm lắm, xung quanh lại ít dân cư. Cháu mua về sợ là lỗ vốn đó.”
“Cháu không ngại đâu ạ.” Lâm Du Du mỉm cười hiền lành. “Cháu thích sự yên tĩnh. Mua lại rồi cháu sẽ sửa sang, kinh doanh từ từ, coi như tìm một chốn an dưỡng.”
Cô không mặc cả nhiều, đưa ra một cái giá hợp lý và đề nghị thanh toán toàn bộ bằng tiền mặt ngay lập tức. Đôi vợ chồng già mừng như bắt được vàng, vội vàng đồng ý. Mọi thủ tục giấy tờ được hoàn tất nhanh chóng trong buổi chiều. Khi chìa khóa của cửa hàng và nhà kho được trao vào tay, Lâm Du Du biết rằng, pháo đài sinh tồn của cô đã chính thức có được nền móng.
Cô không vội vàng sửa sang cửa hàng. Việc đầu tiên cô làm là thay toàn bộ ổ khóa bằng loại khóa chống trộm tốt nhất. Sau đó, cô bắt đầu giai đoạn đầu tiên của kế hoạch tích trữ.
Cô không nhập thực phẩm. Một cửa hàng mới mở ở nơi khỉ ho cò gáy mà nhập về hàng tấn lương thực sẽ là hành động tự sát. Thay vào đó, cô liên hệ với hàng chục nhà cung cấp khác nhau, đặt hàng với số lượng lớn các mặt hàng phi thực phẩm, có hạn sử dụng dài hoặc không có hạn sử dụng.
Những thùng xà phòng, những kiện giấy vệ sinh, hàng trăm can nước tẩy rửa, các loại dụng cụ sửa chữa, cuốc, xẻng, dây thừng, bạt nhựa… được các xe tải lần lượt chở đến. Cô vui vẻ nhận hàng, thanh toán sòng phẳng, nói rằng mình cần chuẩn bị cho ngày khai trương lại thật hoành tráng. Các nhà cung cấp thấy cô hào phóng, cũng vui vẻ giao hàng không một chút nghi ngờ.
Mỗi khi một chiếc xe tải rời đi, Lâm Du Du lại nhanh chóng khóa chặt cửa trước và cửa kho. Cô đứng giữa nhà kho chất đầy hàng hóa, mùi nhựa và hóa chất xộc lên mũi, nhưng trong lòng lại là một cảm giác thỏa mãn khó tả.
Cô chạm nhẹ vào chiếc khuyên tai bạc. “Thu vào.”
Chỉ trong một ý niệm, nhà kho rộng lớn lại trở nên trống không, sạch sẽ, sẵn sàng cho chuyến hàng tiếp theo. Một guồng quay tích trữ khổng lồ và bí mật đã chính thức được khởi động. Từng món, từng món một, cô đang xây dựng nên một vương quốc vật tư của riêng mình, một vương quốc sẽ giúp cô kiêu hãnh đối mặt với cơn thịnh nộ sắp tới của tự nhiên.