Chương 7 : Vở Kịch Lục Lý Trang
Trở về ký túc xá, Lý Tưởng ngay lập tức ngồi vào bàn. Ngọn lửa cảm hứng từ cuộc trò chuyện với Khâu Minh đang bùng cháy dữ dội trong lòng cô. Cô sẽ không viết một vở kịch ca ngợi sáo rỗng hay giáo điều khô khan. Đối tượng khán giả của cô là những thanh thiếu niên và cả những người lính trẻ, họ cần sự giải trí, tiếng cười và một thông điệp ý nghĩa được lồng ghép một cách tinh tế.
Trong đầu cô chợt lóe lên ký ức về một loạt tiểu phẩm hài kịch trên mạng mà cô từng nghe ở thế kỷ 21. Những tiểu phẩm đó lấy bối cảnh một ngôi làng hư cấu thời nhà Đường tên là “Lục Lý Trang”, dùng tiếng cười để châm biếm những vấn đề của xã hội hiện đại. Đó chính là nó! Một ý tưởng táo bạo và hoàn hảo. Cô sẽ mượn cái vỏ bọc lịch sử để kể một câu chuyện vừa hài hước, vừa sâu cay, lại vừa không đi chệch khỏi chủ đề “quân đội” và “tổ quốc”.
Cả đêm đó, Lý Tưởng miệt mài viết. Dưới ánh đèn bàn, những nhân vật của Lục Lý Trang dần dần hiện ra: một thư sinh thi trượt nhiều lần, trở về làng mở “Đài phát thanh nhân dân Lục Lý Trang” chuyên nói móc quan tham; một bà lão hay quên nhưng lại giỏi võ; những người dân làng tuy nghèo nhưng luôn lạc quan. Vở kịch của cô đầy ắp những chi tiết “xuyên không” có chủ đích: ngôn ngữ hiện đại, những câu nói đùa nội tâm, những tình huống trớ trêu được đặt trong bối cảnh cổ trang, tạo nên một hiệu ứng hài hước đầy bất ngờ.
Sáng hôm sau, khi Liễu Sanh tỉnh dậy, cô thấy Lý Tưởng gục trên bàn, xung quanh là vô số giấy tờ viết chi chít, nhưng trên gương mặt cô lại là một nụ cười mãn nguyện. Kịch bản đã hoàn thành.
Khi Lý Tưởng trình bày kịch bản trước lớp, phản ứng đầu tiên của các bạn nữ là sự hoài nghi. “Diễn kịch ư? Chúng mình có biết diễn đâu!” Nhưng khi cô bắt đầu đọc thử vài đoạn thoại hài hước, sự hoài nghi nhanh chóng biến thành tiếng cười và sự hứng thú.
“Hay quá! Cứ làm theo lời cậu đi!”
Buổi tuyển chọn diễn viên diễn ra còn sôi nổi hơn cô tưởng. Lý Tưởng, trong vai trò đạo diễn, đã thể hiện một khả năng nhìn người đáng kinh ngạc. Cô không chọn những người xinh đẹp nhất, mà chọn những người có khí chất phù hợp với nhân vật. Mai Lệ, một cô gái trầm tính, ít nói, đã chinh phục Lý Tưởng hoàn toàn. Khi được yêu cầu diễn tả “nỗi buồn”, Mai Lệ không khóc lóc, chỉ lặng lẽ quay mặt về phía cửa sổ, ánh mắt xa xăm, cả người toát lên một vẻ cô độc đến nao lòng. Lý Tưởng ngay lập tức giao cho cô vai nam chính – chàng thư sinh Lý Hữu Quỷ.
Một vấn đề nảy sinh: vở kịch có quá nhiều vai nam. “Không sao cả,” Lý Tưởng quyết đoán, “chúng ta sẽ cải trang. Con gái đóng vai nam, vừa độc đáo lại càng thêm hài hước.”
Buổi tập luyện đầu tiên là một mớ hỗn loạn. Các tiểu thư chưa bao giờ diễn xuất, người thì quên thoại, người thì đi đứng cứng đờ. Lý Tưởng phải vừa mềm mỏng, vừa nghiêm khắc, kiên nhẫn chỉ dẫn từng động tác, từng biểu cảm. Dần dần, vở kịch bắt đầu thành hình.
Tuy nhiên, một vấn đề lớn hơn xuất hiện. Vai diễn Thẩm Tam Biến – một thanh niên quý tộc sa cơ, tính cách cao ngạo, nổi loạn nhưng nội tâm lại đầy mâu thuẫn – là một vai diễn cực kỳ phức tạp, đòi hỏi một khí chất đặc biệt mà không ai trong số các bạn nữ có thể đảm đương được. Đây là vai diễn mang lại chiều sâu bi kịch cho vở hài kịch, nếu không tìm được người phù hợp, cả vở kịch sẽ mất đi một nửa linh hồn.
Thời gian ngày một gấp rút, Lý Tưởng lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Một buổi chiều, trong lúc lang thang ngoài sân tập để tìm kiếm cảm hứng, cô tình cờ thấy đội nam sinh đang tập luyện võ thuật cho phần diễu hành của họ. Ánh mắt cô dừng lại ở một bóng người cao lớn, đang thực hiện những động tác dứt khoát và mạnh mẽ. Dưới ánh nắng chiều, từng đường nét trên gương mặt cậu ta hiện lên sắc sảo, ánh mắt toát lên vẻ kiêu hãnh và bất cần.
Là Triệu Quân Sinh.
Trong một khoảnh khắc, hình ảnh của cậu ta và nhân vật Thẩm Tam Biến hoàn toàn trùng khớp. Sự cao ngạo, khí chất nổi loạn, và cả nỗi cô độc ẩn sau vẻ ngoài gai góc kia – không ai có thể phù hợp hơn cậu ta.
Lý Tưởng hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm bước về phía Triệu Quân Sinh.
“Này!” cậu ta dừng động tác, liếc nhìn cô, giọng vẫn khinh khỉnh như mọi khi. “Tìm tôi có việc gì?”
Lý Tưởng không vòng vo. Cô đưa thẳng kịch bản cho cậu ta. “Tôi cần cậu giúp.”
Triệu Quân Sinh nhếch mép cười. “Tại sao tôi phải giúp cô?”
“Vì vai diễn này, ngoài cậu ra, không ai khác có thể đóng được.” Giọng Lý Tưởng đầy vẻ thách thức và tự tin. “Cứ đọc đi rồi sẽ biết. Nếu cậu không dám, tôi sẽ tìm người khác.”
Sự tự tin của cô khiến Triệu Quân Sinh có chút bất ngờ. Cậu ta vốn định từ chối thẳng thừng, nhưng lời nói của cô đã khơi dậy tính hiếu thắng trong cậu. Cậu giật lấy tập kịch bản từ tay cô, hừ một tiếng rồi quay lưng bỏ đi.
Ngày hôm sau, Triệu Quân Sinh bất ngờ xuất hiện ở buổi tập của lớp nữ. Sự có mặt của cậu khiến cả đám con gái xôn xao, vừa tò mò vừa có chút e sợ. Cậu ta không nói một lời, chỉ lẳng lặng ngồi vào một góc đọc kịch bản.
Buổi tập có thêm Triệu Quân Sinh trở nên căng thẳng nhưng cũng hiệu quả hơn hẳn. Cậu ta không phải là một diễn viên chuyên nghiệp, nhưng lại có một sức hút và bản năng sân khấu đáng kinh ngạc. Cậu ta và Lý Tưởng, trong vai trò đạo diễn và diễn viên, liên tục xảy ra xung đột. Cậu ta nghi ngờ sự chỉ đạo của cô, còn cô thì không ngừng thúc ép cậu ta phải bộc lộ được những cảm xúc phức tạp của nhân vật.
“Cậu phải thể hiện được sự giằng xé! Vừa khinh thường những người dân làng, vừa cảm thấy cô độc!” Lý Tưởng hét lên.
“Nói thì dễ lắm, cô làm thử xem!” Triệu Quân Sinh gân cổ cãi lại.
Những cuộc tranh cãi nảy lửa của họ, trớ trêu thay, lại tạo ra một sức căng đầy ma lực trên sân khấu. Năng lượng hoang dã của Triệu Quân Sinh và sự nhạy bén của Lý Tưởng đã cộng hưởng với nhau, đẩy vở kịch lên một tầm cao mới.
Đúng lúc đó, Khâu Minh đi tới. Anh mang nước đến cho mọi người và đề nghị giúp thiết kế sân khấu. Anh đứng lặng nhìn Lý Tưởng và Triệu Quân Sinh đang say sưa tranh luận, quên cả trời đất. Dù không nói ra, nhưng anh cảm nhận được một sự kết nối đặc biệt giữa hai con người tưởng chừng như không đội trời chung ấy. Một cảm giác mơ hồ, khó tả len lỏi trong lòng anh.
Vở kịch đã sẵn sàng. Một ê-kíp không tưởng, một đạo diễn “xuyên không”, và một nam chính bất đắc dĩ. Tất cả đã sẵn sàng cho một màn đối đầu kịch tính với nữ hoàng sân khấu Phương Thảo.