Chương 9 : Vụ Án Ma Cà Rồng

Thành phố H, khu dân cư phía Nam.

Đã quá nửa đêm, cả khu phố chìm trong sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối. Lương Mỹ Đình, một cô gái trẻ làm việc văn phòng, ngáp ngắn ngáp dài trong lúc xách túi rác đi về phía trạm thu gom ở cuối hẻm. Cô vừa cày xong một bộ phim dài tập, đôi mắt đã ríu lại vì buồn ngủ.

Trạm rác nằm cách nhà không xa. Cô quen tay ném túi rác vào thùng, vừa xoay người định trở về thì bỗng nghe thấy một tiếng “meo” nhỏ nhẹ, yếu ớt.

Lương Mỹ Đình bất giác dừng bước. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, cô nhìn thấy một chú mèo con xinh xắn đang ngồi cách đó không xa, đôi mắt màu xanh biếc như hai viên ngọc quý long lanh trong đêm tối. Bộ lông nó trắng muốt, mềm mại và bông xù như một cục bông gòn di động.

“Mèo Ragdoll?” Lương Mỹ Đình kinh ngạc. Đây là một giống mèo quý và đắt tiền, sao lại có thể xuất hiện ở một khu dân cư bình thường như thế này? Chắc chắn là đi lạc rồi. Một chú mèo đắt giá như vậy, chủ nhân của nó hẳn đang lo lắng tìm kiếm khắp nơi.

Cô vốn là một người yêu mèo. Nhìn thấy sinh vật nhỏ bé đáng yêu trước mắt, trái tim cô lập tức tan chảy. Cô từ từ tiến lại gần, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ. “Mèo con xinh đẹp, sao em lại ở đây một mình? Có phải em bị lạc chủ không?”

Chú mèo không hề tỏ ra sợ hãi. Nó chỉ nghiêng đầu, đôi mắt xanh biếc thông minh nhìn cô chằm chằm, như thể có thể hiểu được tiếng người. Lương Mỹ Đình mừng rỡ, cô cho rằng đây là một chú mèo thông minh và thân thiện. Cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm nó vào lòng.

“Ngoan nào, tạm thời về nhà với chị nhé. Chị sẽ chăm sóc em cẩn thận cho đến khi chủ của em đến tìm”.

Chú mèo nhỏ ngoan ngoãn rúc vào lòng cô, bộ lông mềm mại cọ vào làn da, mang lại một cảm giác vô cùng dễ chịu. Lương Mỹ Đình mỉm cười hạnh phúc, ôm chặt bảo bối vừa nhặt được, vui vẻ quay bước về nhà.

Nhưng ngay lúc đó, chú mèo trong lòng cô bỗng ngẩng phắt đầu lên. Đôi mắt xanh biếc không còn vẻ ngây thơ, thay vào đó là một tia nhìn lạnh lẽo và khát máu. Nó há miệng, để lộ hai chiếc răng nanh sắc nhọn, rồi với một tốc độ không tưởng, nó lao thẳng vào chiếc cổ trắng ngần của Lương Mỹ Đình.

“A…”

Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng nghẹn ngào. Cơn đau nhói từ cổ truyền đến, tiếp theo đó là cảm giác toàn thân lạnh buốt, sức lực như bị rút cạn. Cô còn không kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra, cả người đã mềm nhũn, đổ gục xuống nền đất lạnh.

Một lúc lâu sau, chú mèo Ragdoll mới ngẩng đầu lên khỏi thi thể, miệng nó dính đầy máu tươi. Nó liếm mép một cách thỏa mãn, rồi nhanh như một tia chớp, lao vút vào bóng tối, biến mất không một dấu vết. Cả khu phố lại chìm vào sự tĩnh lặng chết chóc, chỉ có thêm một thi thể lạnh ngắt nằm bên cạnh trạm thu gom rác.

Sáng hôm sau, tại văn phòng của Đội thực thi pháp luật dị năng thành phố H.

Hoài Hạ đang ngồi ở bàn làm việc, tay cầm điện thoại, lướt qua lướt lại lịch sử cuộc trò chuyện với Vân Dật từ mấy hôm trước. Đọc lại những dòng tin nhắn hỏi thăm quan tâm của anh, cô bất giác mỉm cười.

Đúng lúc này, A Chú từ bên ngoài xông vào, vẻ mặt nghiêm trọng khác hẳn mọi khi.

“Chị Hoài Hạ, có án mạng! Bên cảnh sát hình sự vừa chuyển hồ sơ qua, nghi ngờ có dị năng giả gây án”.

Hoài Hạ lập tức cất điện thoại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. “Đi thôi”.

Hai người nhanh chóng đến nhà xác của thành phố. Cảnh sát Phương, người phụ trách vụ án, đã đợi sẵn ở đó. Anh ta kéo tấm vải trắng che trên một chiếc giường kim loại ra.

“Nạn nhân là Lương Mỹ Đình, 25 tuổi, được một công nhân vệ sinh phát hiện vào sáng sớm nay ở gần trạm thu gom rác khu dân cư phía Nam. Toàn bộ máu trong cơ thể đã bị hút cạn. Ngoài hai dấu răng trên cổ, trên người không còn vết thương nào khác”.

A Chú nhìn thi thể trắng bệch và khô quắt của nạn nhân, bất giác rùng mình. “Toàn bộ máu bị hút cạn? Là ma cà rồng sao?”

Ma cà rồng, hay còn gọi là dị năng giả hệ biến dị gen Huyết tộc, là một loại dị năng giả khá hiếm. Họ duy trì sự sống và sức mạnh bằng cách hút máu.

Hoài Hạ đeo găng tay, cẩn thận xem xét vết thương trên cổ nạn nhân. “Vết cắn này có vẻ hơi nhỏ, khoảng cách giữa hai lỗ răng này không giống của người trưởng thành. Có tìm thấy DNA của hung thủ ở vết thương không?”

Cảnh sát Phương lắc đầu: “Không có gì cả, vô cùng sạch sẽ. Đó cũng là điểm khiến chúng tôi nghi ngờ”.

A Chú đưa tay lên đo thử khoảng cách: “Hay là một ma cà rồng vị thành niên? Mới thức tỉnh, chưa kiểm soát được cơn đói nên đã lỡ tay hút cạn máu nạn nhân?”

“Chưa hết,” Cảnh sát Phương nói tiếp, anh ta chỉ sang hai chiếc giường bên cạnh cũng đang được phủ vải trắng. “Sáng nay chúng tôi còn phát hiện thêm hai nạn nhân nữa. Một người là ông lão Tưởng Huy, 60 tuổi, chết trong nhà riêng. Người còn lại là ông Tiền Đa Tài, 42 tuổi, chủ một quán ăn, chết ngay tại quán của mình. Cả ba đều có cùng một nguyên nhân tử vong và vết thương tương tự”.

Hoài Hạ cau mày. “Cả ba đều chết trong cùng một đêm?”

“Đúng vậy”.

A Chú bắt đầu suy luận: “Một ông lão, một thanh niên và một cô gái trẻ. Xem ra đây là một ma cà rồng khá kén ăn, đang thử các ‘hương vị’ máu khác nhau”.

“Nếu chỉ là kén ăn, tại sao phải hút cạn máu?” Hoài Hạ phản bác. “Cậu ăn phải một món không ngon, có cố nuốt cho hết không?”

“Có thể đây là một ma cà rồng không thích lãng phí thức ăn?” A Chú nói đùa.

Hoài Hạ lườm cậu một cái khiến cậu im bặt. Cậu vội đưa ra một giả thuyết nghiêm túc hơn: “Hay là hắn ta bị thương nặng? Ma cà rồng cần một lượng máu lớn để hồi phục vết thương. Có lẽ vì vậy nên hắn mới phải liên tục ra tay”.

Đây là một giả thuyết hợp lý. Hoài Hạ gật đầu, quay sang Cảnh sát Phương. “Anh Phương, phiền bên anh điều tra mối quan hệ và hoạt động gần đây của ba nạn nhân. Có bất kỳ tiến triển nào xin hãy thông báo cho tôi ngay. Tôi sẽ đi tìm hiểu một chút về tập tính của ma cà rồng, có lẽ sẽ giúp ích cho việc phá án”.

“Được, được, hoàn toàn tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của các vị,” Cảnh sát Phương gật đầu lia lịa.

Rời khỏi nhà xác, A Chú tò mò hỏi Hoài Hạ: “Trong hồ sơ của đội mình hình như không có giam giữ ma cà rồng nào thì phải. Chị định đi đâu hỏi?”

“Tôi có một người quen,” Hoài Hạ đáp, đoạn cô lên xe.

A Chú lập tức sáng mắt lên, cậu cũng nhảy lên ghế phụ, vẻ mặt đầy hưng phấn. “Nghe nói ma cà rồng ai cũng đẹp lắm, tuổi thọ lại cao. Người quen của chị là nam hay nữ? Có đẹp không? Bao nhiêu tuổi rồi ạ? Chị, cho em đi với!”

Hoài Hạ khởi động xe, lắc đầu: “Cô ấy không thích gặp người lạ”.

A Chú xị mặt xuống, cậu bắt đầu giở trò ăn vạ. “Nếu chị không cho em đi, em sẽ không nói cho chị biết Vân Dật thích ăn gì đâu!”

Hoài Hạ khựng lại một giây, rồi khẽ mỉm cười. Ngay sau đó, cả người cô biến mất khỏi ghế lái.

A Chú sững sờ, nhìn chiếc ghế trống không bên cạnh. Cậu tức tối đấm vào vô lăng, gào lên: “Có dị năng không gian thì hay lắm sao!”




LIÊN HỆ ADMIN