Chương 9 : Xây Dựng Pháo Đài
Tiếng “KÉT” nặng nề của cánh cổng sắt khép lại không chỉ là một âm thanh vật lý, nó còn là một tiếng chuông báo hiệu sự khởi đầu của một kỷ nguyên mới trong cuộc đời Lâm Du Du. Đứng giữa khoảng sân rộng lớn, hoang tàn của khu nhà xưởng, cô hít một hơi thật sâu. Không khí mang theo mùi bụi bặm của thời gian, mùi gỉ sét và cả mùi của sự lãng quên. Nhưng đối với cô, đây là mùi của sự an toàn, mùi của tương lai.
Công việc thực sự, bây giờ mới bắt đầu.
Những ngày tiếp theo, Lâm Du Du biến mình thành một công nhân cần mẫn. Cô không vội vàng chuyển vật tư đến, mà bắt đầu từ những việc cơ bản nhất: dọn dẹp và gia cố. Nhà xưởng chính rộng mênh mông, sàn bê tông phủ một lớp bụi dày, những cỗ máy may công nghiệp cũ kỹ nằm im lìm như những con quái vật sắt đã chết. Cô dành ra ba ngày liền, một mình, cần mẫn dọn dẹp. Sức mạnh và sức bền được rèn luyện ở võ đường giờ đây phát huy tác dụng tối đa. Cô di chuyển những bộ phận máy móc nặng nề, quét dọn từng mảng bụi bẩn, trả lại cho không gian vẻ quang đãng vốn có.
Sau khi dọn dẹp xong nhà xưởng chính, cô bắt đầu công cuộc gia cố pháo đài. Cô đi dọc theo bức tường bê tông cao sừng sững, kiểm tra từng mét một. Bức tường rất kiên cố, nhưng thời gian đã để lại dấu vết của nó. Vài chỗ có những vết nứt nhỏ, và lớp hàng rào kẽm gai trên đỉnh tường đã nhiều chỗ bị gỉ sét, đứt gãy. Cánh cổng sắt tuy nặng nhưng ổ khóa đã quá cũ kỹ và dễ dàng bị phá hủy.
Cô nhận ra mình không thể làm tất cả mọi việc một mình. Việc sửa chữa mái nhà, lắp đặt hệ thống điện mặt trời quy mô lớn, hay bảo trì giếng khoan công nghiệp đều đòi hỏi kỹ thuật chuyên môn. Cô cần sự giúp đỡ, nhưng phải là sự giúp đỡ kín đáo và an toàn.
Một lần nữa, số tiền khổng lồ và công ty ma lại phát huy tác dụng. Thông qua công ty luật, cô đã thuê một đội xây dựng nhỏ, chỉ gồm năm người, đều là những thợ lành nghề và kín tiếng. Hợp đồng được soạn thảo vô cùng chặt chẽ, chỉ ghi rõ yêu cầu công việc là “cải tạo nhà xưởng cũ để làm kho chứa hàng nông sản”, với điều khoản bảo mật thông tin nghiêm ngặt. Mọi khoản thanh toán đều được thực hiện qua công ty, không để lại bất kỳ dấu vết nào dẫn đến cá nhân cô.
Đội xây dựng bắt đầu làm việc. Họ sửa chữa lại toàn bộ mái tôn, thay thế những ô cửa sổ kính vỡ bằng kính cường lực mờ, và quan trọng nhất, họ phủ kín mái nhà xưởng bằng một hệ thống pin năng lượng mặt trời hiện đại. Các tấm pin đen bóng lấp lánh dưới ánh mặt trời, hứa hẹn một nguồn năng lượng vô tận và độc lập. Song song đó, một kỹ sư điện được thuê riêng để nâng cấp toàn bộ hệ thống dây dẫn và lắp đặt một bộ biến tần cùng hệ thống ắc quy lưu trữ khổng lồ trong một phòng kỹ thuật riêng biệt. Một chuyên gia khác thì đến để bảo trì và khởi động lại máy bơm của giếng khoan công nghiệp, đảm bảo nguồn nước sạch luôn sẵn sàng.
Trong suốt thời gian đội thợ làm việc, Lâm Du Du duy trì một sự cảnh giác cao độ. Cô không xuất hiện nhiều, chỉ giám sát từ xa thông qua hệ thống camera an ninh đơn giản mà cô tự lắp đặt. Các chuyến hàng từ Vũ Đại Tráng được chuyển hướng đến một nhà kho tạm thời mà cô thuê ở một khu vực khác. Cô không muốn bất kỳ ai, kể cả đội thợ, nhìn thấy quy mô tích trữ thực sự của mình. Danh sách hàng hóa cũng thay đổi. Ngoài vật tư xây dựng, cô còn đặt thêm rất nhiều hạt giống, phân bón, đất sạch, và cả những hệ thống đèn LED chuyên dụng cho nông nghiệp trong nhà.
Vũ Đại Tráng, với sự nhạy bén của một người làm ăn lâu năm, đương nhiên nhận ra sự thay đổi. Anh ta không hỏi nhiều, nhưng sự tò mò đã thúc đẩy anh ta một lần lái xe đi ngang qua khu công nghiệp phía bắc. Nhìn thấy khu nhà xưởng bỏ hoang ngày nào giờ đây đang được cải tạo một cách quy mô, anh ta liền hiểu ra tất cả. Anh ta không nói gì, chỉ lặng lẽ quay xe đi. Từ đó, sự hợp tác của họ càng thêm phần ăn ý. Thỉnh thoảng, Vũ Đại Tráng còn chủ động gợi ý cho cô những mặt hàng mà anh ta nghĩ cô sẽ cần, như thuốc khử trùng nước hay các loại thực phẩm khô có thể bảo quản cực lâu. Anh ta hiểu rằng, con thuyền của cô gái bí ẩn này càng vững chắc, thì công việc kinh doanh của anh ta cũng sẽ càng ổn định trong một thế giới đang ngày càng bất ổn.
Sau gần một tháng, đội xây dựng hoàn thành công việc và rời đi, để lại một pháo đài đã được nâng cấp toàn diện. Lúc này, công việc thực sự của Lâm Du Du mới bắt đầu.
Cô dành một tuần lễ, tự mình gia cố thêm lớp hàng rào kẽm gai trên tường, thay thế ổ khóa cổng bằng một hệ thống khóa cơ và khóa điện tử phức tạp. Sau đó, cô bắt đầu công cuộc biến nhà xưởng thành một ốc đảo sinh tồn.
Một góc của nhà xưởng chính được cô quy hoạch thành khu vực nông nghiệp. Hệ thống giàn trồng thủy canh bằng kim loại được lắp ráp, các đèn LED tím hồng chuyên dụng được treo lên, tạo thành một khu vườn trong nhà đầy màu sắc và công nghệ. Cô gieo những hạt giống đầu tiên: rau diếp, cà chua, dưa chuột… những loại cây ngắn ngày có thể cho thu hoạch nhanh chóng.
Một khu vực khác được dọn dẹp sạch sẽ, cô lên kế hoạch xây dựng một vài chuồng trại nhỏ để nuôi gà và thỏ trong tương lai. Khu vực sinh hoạt của cô được thiết kế như một căn hộ studio nhỏ gọn nhưng đầy đủ tiện nghi, nằm ở một góc khuất của nhà xưởng, được ngăn cách bằng những tấm vách cách âm và cách nhiệt.
Ban đêm, từng chuyến xe tải nhỏ do chính cô lái, lặng lẽ vận chuyển hàng hóa từ kho tạm thời về pháo đài. Hàng tấn hàng hóa được đưa vào nhà kho chính, sau đó lại biến mất một cách thần kỳ vào không gian dị năng.
Một buổi tối cuối tuần, sau khi hoàn tất việc sắp xếp một lô hàng lớn, Lâm Du Du leo lên mái nhà. Gió đêm mát rượi thổi qua, mang theo sự tĩnh lặng của khu công nghiệp đã ngủ say. Dưới ánh trăng, những tấm pin năng lượng mặt trời trải dài như một tấm gương đen khổng lồ, phản chiếu lại bầu trời đêm đầy sao.
Cô đứng đó, giữa pháo đài của riêng mình. Tường cao, cổng lớn, có điện, có nước, có hạt giống đang nảy mầm. Lần đầu tiên kể từ khi tái sinh, cô cảm nhận được một sự bình yên thực sự. Thế giới bên ngoài có thể đang lao xuống vực thẳm, nhưng ở đây, bên trong những bức tường này, cô đã tự tay xây dựng nên một mầm sống, một pháo đài của hy vọng. Con đường phía trước vẫn còn dài và cô độc, nhưng ít nhất, cô đã có một nơi để trở về.