Chương 9 : Xuân Ý Các
Hẻm Mặc Hương đúng như tên gọi của nó, tĩnh lặng và thoang thoảng mùi mực tàu từ thư phòng của các gia đình học thức. Ngôi nhà mà Vương An Tế thuê nằm sâu trong hẻm, là một cửa tiệm hai tầng với một khoảng sân sau nhỏ được bao bọc bởi tường cao, vừa đủ kín đáo, vừa đủ thanh lịch. Tầng dưới được dùng làm cửa tiệm “Xuân Ý Các”, còn tầng trên và sân sau là nơi ở của cả nhóm.
Đối với Cảnh Diên, đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ. Lần đầu tiên trong đời, cậu được sống trong một ngôi nhà thực sự, có những bức tường vững chắc che mưa che nắng, có một chiếc giường êm ái chứ không phải ổ rơm lạnh lẽo, và quan trọng nhất, có những người mà cậu có thể gọi là “gia đình”. Cậu không còn phải nơm nớp lo sợ những trận đòn roi vô cớ hay những ánh mắt khinh miệt. Mỗi sáng thức dậy, cậu sẽ thấy Phứ Nương bận rộn trong bếp nấu bữa sáng, mùi thức ăn ấm nóng lan tỏa khắp nhà. Cậu sẽ thấy Vương An Tế kiểm tra sổ sách, và Thẩm Thục Vân thì luôn ngồi bên cửa sổ, chuyên chú bào chế những loại cao, phấn thơm ngát.
Cậu ít nói, nhưng lại dùng hành động để hòa nhập. Cậu lặng lẽ phụ giúp Phứ Nương nhóm lửa, giúp Vương An Tế khuân vác những thùng hàng thảo dược nặng trĩu. Cậu như một cái bóng, lẳng lặng quan sát và học hỏi mọi thứ. Sự ồn ào của thành thị ban đầu khiến cậu không quen, nhưng dần dần, cậu nhận ra sự ồn ào đó chứa đựng một sức sống mà cậu chưa từng biết đến.
Một tuần sau khi ổn định, “Xuân Ý Các” chính thức khai trương. Không trống rong cờ mở, không băng rôn đỏ rực, cửa tiệm chỉ lặng lẽ mở ra. Bên trong được trang trí theo đúng bản vẽ của Thẩm Thục Vân: nội thất gỗ mộc mạc, những bình gốm cắm hoa cỏ dại, và không khí thoang thoảng một mùi hương thảo dược thanh khiết, dễ chịu. Hàng hóa không được trưng bày la liệt, mà chỉ có vài mẫu sản phẩm tinh xảo đặt trong tủ kính.
Khách hàng đầu tiên không ai khác chính là Tống Ngọc Lan. Nhờ lá thư giới thiệu của Vương An Tế, nàng tìm đến với sự tò mò. Vừa bước vào cửa, nàng đã bị không gian thanh tịnh và mùi hương độc đáo của cửa hàng thu hút. Sau khi được Phứ Nương, trong vai một nữ chưởng quỹ duyên dáng, giới thiệu về triết lý kinh doanh của cửa hàng – chỉ bán cho người hữu duyên và mỗi sản phẩm đều được bào chế thủ công với số lượng hạn chế – sự tò mò của Tống Ngọc Lan đã chuyển thành sự hứng thú. Nàng không chỉ mua Ngọc Nhan Cao mà còn mua thêm cả Tinh dầu hoa quế và Phấn ngọc trai.
Danh tiếng của “Xuân Ý Các” nhanh chóng lan truyền trong giới thượng lưu theo một cách rất đặc biệt. Việc sở hữu sản phẩm của cửa hàng không chỉ là để làm đẹp, mà còn trở thành một biểu tượng của sự tinh tế và đẳng cấp. Vì cửa hàng không bán đại trà, các tiểu thư, phu nhân phải thông qua giới thiệu của khách quen mới có thể đến mua, điều này càng làm tăng thêm giá trị và sự bí ẩn của thương hiệu.
Cảnh Diên thường ngồi ở một góc khuất trong cửa hàng, lặng lẽ quan sát. Trí nhớ siêu phàm và khả năng quan sát nhạy bén của cậu bắt đầu bộc lộ. Cậu có thể nhớ chính xác từng vị khách đã mua gì, thậm chí cả thói quen của họ. Một lần, cậu lặng lẽ chỉ ra cho Vương An Tế một nhà cung cấp thảo dược đang cố tình giao hàng kém chất lượng. Lần khác, cậu đề nghị một cách sắp xếp kho hàng mới, giúp tiết kiệm không gian và thời gian tìm kiếm.
Thẩm Thục Vân ngày càng kinh ngạc trước những tài năng tiềm ẩn của cậu. Nàng bắt đầu giao cho cậu những công việc quan trọng hơn, như ghi chép sổ sách nhập hàng. Những con chữ ban đầu còn nguệch ngoạc, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, đã trở nên ngay ngắn, rõ ràng. Nàng nhận ra, Cảnh Diên không chỉ là một thanh đao sắc bén, mà còn là một khối óc cực kỳ thông minh. Cậu giống như một miếng bọt biển, khao khát hấp thụ mọi kiến thức về thế giới mới mẻ này.
Tuy nhiên, quá khứ không phải là thứ dễ dàng rũ bỏ.
Một buổi chiều, Thẩm Thục Vân cần một vài loại thảo dược quý hiếm, nàng quyết định cùng Cảnh Diên đến khu chợ dược liệu lớn nhất thành. Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau ra ngoài ở một nơi đông đúc như vậy. Cảnh Diên có chút không quen, cậu đi sát bên cạnh Thẩm Thục Vân, đôi mắt luôn cảnh giác quan sát xung quanh, bàn tay luôn đặt hờ lên con dao găm giấu trong tay áo.
Khi họ đang chọn lựa thảo dược ở một sạp hàng lớn, một đám người ăn mặc sang trọng, đi đứng nghênh ngang tiến vào. Đi đầu là một công tử trẻ tuổi, mặt hoa da phấn, ánh mắt ngạo mạn. Đó chính là Vũ Văn Diệu, thế tử của Định Viễn Hầu phủ.
Hắn ta không nhận ra Cảnh Diên, đứa trẻ gầy gò, bẩn thỉu ngày nào giờ đã lớn hơn một chút, ăn mặc sạch sẽ, khí chất cũng hoàn toàn khác biệt. Tuy nhiên, ánh mắt của hắn lại ngay lập tức bị thu hút bởi vẻ đẹp thanh tú, thoát tục của Thẩm Thục Vân.
“Ồ, vị tiểu thư này thật có khí chất,” Vũ Văn Diệu phe phẩy chiếc quạt, bước đến trước mặt Thẩm Thục Vân, giọng điệu trêu ghẹo. “Không biết là thiên kim nhà nào mà lại hạ cố đến nơi trần tục này?”
Thẩm Thục Vân nhíu mày, nàng lùi lại một bước, không đáp lời.
Đúng lúc này, Cảnh Diên bước lên, đứng chắn ngay trước mặt nàng. Cậu không nói một lời, nhưng toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, chết chóc. Đôi mắt đen của cậu nhìn thẳng vào Vũ Văn Diệu, lạnh như hai lưỡi dao băng.
Vũ Văn Diệu khựng lại. Hắn cảm thấy một áp lực vô hình từ đứa trẻ trước mặt. Ánh mắt đó khiến hắn cảm thấy khó chịu, thậm chí là một tia sợ hãi mơ hồ. Hắn ta bực bội, đường đường là thế tử Hầu phủ lại bị một thằng nhãi con làm cho mất mặt.
“Thằng ranh con! Ngươi là ai mà dám vô lễ với bản thế tử?” Hắn quát lên, mấy tên gia nô phía sau lập tức tiến lên, vây lấy Cảnh Diên.
Không khí xung quanh lập tức trở nên căng thẳng. Những người mua hàng gần đó vội vàng tản ra. Thẩm Thục Vân nắm chặt lấy tay áo của Cảnh Diên, lo lắng.
Cảnh Diên vẫn không nói gì. Tay cậu đã nắm chặt chuôi dao. Sát khí trong mắt ngày một đậm đặc. Cậu không quan tâm kẻ trước mặt là ai. Bất cứ kẻ nào dám có ý đồ với Thẩm Thục Vân, cậu đều sẽ không ngần ngại tiễn hắn xuống địa ngục.
Cuộc đối đầu căng thẳng đột ngột bị phá vỡ bởi một giọng nói trong trẻo từ phía sau Vũ Văn Diệu.
“Thế tử, sao lại nổi giận ở đây vậy?”
Một thiếu nữ xinh đẹp bước đến, chính là Tống Ngọc Lan. Nàng nhìn thấy Thẩm Thục Vân thì mỉm cười chào hỏi, rồi quay sang nói với Vũ Văn Diệu. “Đây là Thẩm cô nương, chủ nhân của Xuân Ý Các, là ân nhân của muội. Chắc hẳn có hiểu lầm gì thôi.”
Vũ Văn Diệu nghe đến “Xuân Ý Các” thì có chút kiêng dè. Hắn quay sang nhìn Thẩm Thục Vân lần nữa, ánh mắt phức tạp hơn. Hắn không ngờ nàng lại có quan hệ với Tống gia. Hắn hừ lạnh một tiếng, coi như cho Tống Ngọc Lan một chút mặt mũi.
“Nể mặt Tống tiểu thư, hôm nay ta bỏ qua.” Hắn trừng mắt nhìn Cảnh Diên lần cuối rồi phất tay áo bỏ đi.
Sau khi đám người Hầu phủ đi khỏi, không khí mới dịu lại. Thẩm Thục Vân cảm ơn Tống Ngọc Lan rồi vội vàng kéo Cảnh Diên rời khỏi khu chợ.
Trên đường về, nàng cảm nhận được bàn tay Cảnh Diên đang nắm trong tay mình lạnh như băng và run nhẹ. Vẻ mặt cậu vẫn lạnh lùng, nhưng nàng biết, cuộc gặp gỡ vừa rồi đã khơi lại những vết sẹo đau đớn trong lòng cậu.
Về đến Xuân Ý Các, cậu lẳng lặng đi thẳng về phòng, đóng chặt cửa lại. Thẩm Thục Vân lo lắng đứng bên ngoài, nhưng nàng biết lúc này cậu cần sự yên tĩnh.
Cuộc sống mới chỉ vừa bắt đầu, nhưng bóng ma của quá khứ vẫn chưa buông tha. Nàng nhận ra, thành Ngu Dương vẫn còn quá gần với địa ngục của Cảnh Diên. Họ cần phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa, mạnh đến mức không một ai có thể tùy tiện làm tổn thương họ. Con đường phía trước, vẫn còn rất dài và đầy chông gai.